Nếu như thời gian có thể quay trở lại..Nếu như ở đời mọi đau khổ, mọi vết thương đều có thể chữa lành..Nếu như sự thật hiển nhiên có thể đổi lấy chân ý... Nếu như mọi niềm tin đều có thể kiên trì. Nếu như, tất cả tình cảm đều được hoàn mỹ. Thế nhưng mọi chuyện vẫn chỉ là "nếu như"…
***
Bệnh viện The Bangkok Christian
Hospital
Trời rạng sáng, bệnh viện vẫn còn tấp nập người ra vào... Đây là một bệnh viện có điều kiện chữa bệnh bậc trung, một bệnh viện thường phục vụ cho các bệnh nhân thuộc giai cấp làm công đến khám chữa bệnh.
Cửa chính khoa tim khép chặt, đây là phòng làm việc của bác sĩ chủ nhiệm khoa. Tôi ở đối diện bác sĩ , nhíu chặt mày, sắc mặt lo lắng nhìn vào tờ kết quả kiểm tra .
"Bác sĩ, bệnh của ba tôi…" Tuy tôi xem không hiểu được các số liệu, nhưng nhìn thấy đôi mắt băn khoăn của bác sĩ, trong lòng chợt dấy lên cảm giác bất an vô cùng.
Nghe mẹ nói ba đang nằm viện, tôi không nói nhiều liền lập tức chạy đến đây. Tuy nói ba năm trước, nơi này làm cho tôi phải chịu đau đớn, nhưng tâm trạng vội vã muốn đến gặp ba là không thay cản trở được tôi.
Bác sĩ cầm tờ kết quả, giọng điệu nặng nề: "Cháu à , đây là kết quả CT tim. Từ lúc nhập viện tới nay ba cậu vẫn rất yếu cho nên trước tiên chúng tôi chỉ có thể ổn định tình hình của ông ấy mới có thể tiếp nhận kiểm tra. Chỉ là kết quả kiểm tra lần này, ngoại trừ bị bệnh tim ra, ba cậu còn xuất hiện nhiều biến chứng khác nữa, theo chẩn đoán ban đầu của tôi ba cậu còn bệnh suy thận !"
"Cái gì?" Sắc mặt tôi trong nháy mắt trở nên tái mét, hô hấp dồn dập.
"Bác sĩ, đây chỉ là chẩn đoán thôi có đúng không? Sức khỏe của ba tôi luôn tốt, sao lại mắc loại bệnh này?"
Bác sĩ khẽ thở dài. "Mấy loại bệnh này là do năm tháng tích tụ lại mà thành, chúng tôi sẽ làm kiểm tra thêm để chắc chắn và tìm ra được cách điều trị chuẩn xác nhất. Qua qua trình điều trị gần đây, tình hình thể trạng của ba cô cũng có một chút chuyển biến tốt, có đủ khả năng tiếp nhận đợt kiểm tra tiếp theo."
"Ba tôi còn phải làm những kiểm tra nào nữa?" Tôi vội vã hỏi.
"Chúng tôi sẽ tiến hành chụp cộng hưởng từ hạt nhân cho ông ấy. Chụp CT chỉ là phương pháp kiểm tra sơ bộ để có được kết quả nhanh nhất, nhưng nói chung, hình ảnh thu được không rõ ràng như chụp NMR... Vì thế chúng tôi tiến hành chụp NMR không chỉ có thể quan sát được kết cấu tim của cha cậu, mà còn có thể đánh giá chức năng của tâm thất với chức năng của cơ tim. Từ đó chúng tôi mới có thể đưa ra chẩn đoán chính xác về bệnh của ông ấy."
Tôi liên tục gật đầu, nói: "Bác sĩ, dù thế nào, xin ông chữa tốt cho ba tôi, tôi xin nhờ ông đó."
Bác sĩ chủ trị thở dài, ông đứng lên, thong thả bước đến trước cửa sổ, có thể nhìn ra được ông cũng đang lo lắng.
"Chàng trai trẻ , thực ra tình trạng bệnh tình của ba cậu bây giờ mới biến chứng đã là một việc may mắn rồi. Trải qua một loạt kiểm tra chẩn đoán sơ bộ, ba cậu chính là mắc phải bệnh tim hiếm gặp. Bệnh nhân mắc phải bệnh này là bởi vì mạch máu vận chuyển ở tim bị sai vị trí. Vì vậy khi đã mắc phải bệnh này thì sẽ nguy hiểm hơn, cho nên bây giờ chúng tôi quan tâm nhất là biến chứng bệnh của ba cậu. Sợ ba cậu sẽ có nhiều biến chứng khác sẽ khiến cho người bệnh bị tử vong."
Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, tay chân run rẩy , sắc mặt càng ngày càng tái nhợt tôi cố gắng chống hai tay vào bàn đứng dậy, sợ bản thân mình không chịu nỗi sẽ té xuống.."
"Bác sĩ, xin ông hãy cố gắng cứu ba tôi, dù là dùng thuốc gì hay phải phẫu thuật cũng được, nhưng quan trọng nhất là có thể giữ được mạng sống cho ba tôi! Bác sĩ, tôi xin ông!"
Giọng nói của tôi trở nên nghẹn ngào, trong mắt tràn ngập đau thương.
Bác sĩ xoay người lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi, nặng nề nói: "Tôi hiểu rõ tấm lòng của cậu, là một bác sĩ, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà…"
Ông dừng lại một chút, thở dài nói: "Hy vọng cậu có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì một khi ba cậu mắc phải những biến chứng này thì sẽ phải tiến hành phẫu thuật, còn phải phối hợp với điều trị bằng thuốc rất tốn kém. Vì vậy, phí điều trị thật sự là một khoản tiền rất lớn.."
Tôi không suy nghĩ gì chỉ liên tục gật đầu, thành khẩn nói: "Tôi biết, mặc kệ là phải tốn bao nhiêu tiền, tôi đều sẽ cố gắng chữa trị cho ba tôi!"
Hai người đang nói, một người y tá khẩn cấp gõ cửa rồi chạy vào
"Chủ nhiệm, bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt xuất hiện hiện tượng khó thở!"
Sắc mặt bác sĩ chủ nhiệm ngẩn ra, vội vã ra lệnh: "Lập tức tiến hành cấp cứu!"
Giữa hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Thân thể tôi mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngất đi, vì tôi biết bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt chính là ba mình.
Tôi gần như lết ra khỏi phòng, lại thấy vẻ mặt lo lắng của Mẹ.
"Sisi à, ba con ông ấy, ông ấy…" Bà chỉ vào hướng phòng cấp cứu, giọng run rẩy tới nỗi nói không nên lời.
"Mẹ"
Tôi biết lúc này tôi cần phải kiên cường lên, cho dù trong lòng có sợ hãi cỡ nào cũng phải kiên trì. Tôi đỡ lấy cánh tay mẹ nói: "Mẹ, ba đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi, mẹ không nên lo lắng, phải tin tưởng bác sĩ."
Mẹ nắm chặt tay của tôi, nét mặt lo lắng của bà không khó để nhìn thấy sự yếu đuối của bà.
Trong lòng tôi đau xót.
Một bác sĩ đi lên phía trước…
"Ai là người nhà của SaThit Unurak?"
"Bác sĩ, tôi là con của ông ấy!" Tôi trấn an mẹ ngồi xuống, lập tức chạy tới nói.
"Được, vậy mời cậu lập tức đi làm thủ tục có liên quan, và trong quá trình cấp cứu người nhà không được rời khỏi, thuận tiện cho chúng tôi có thể liên hệ được với mọi người!"
"Tôi biết rồi, bác sĩ!" Tôi kéo cánh tay của bác sĩ, cầu xin: "Tôi xin bác sĩ, các ông nhất định phải cứu ba tôi!"
Tất nhiên bác sĩ hiểu rõ tâm tình của tôi, vỗ nhẹ tay tôi một chút nói: "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ dốc toàn lực để cứu chữa!" Nói xong, liền đi.
Hai tay tôi bấu chặt vào tường, một lát sau mới cố gắng thuyết phục bản thân bĩnh tĩnh lại, nhìn lên thấy đôi mắt đỏ hoe của mẹ, tiến đến nhẹ giọng nói:
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, ba nhất định sẽ không sao đâu, bây giờ con đi làm thủ tục, mẹ ở đây coi, khi xong con quay trở lại!"
Mẹ gật đầu, nhưng có thể cảm nhận được là Mẹ đã cạn kiệt sức lực..
Không khí tại đây khiến cho bệnh viện mang một sắc màu ảm đạm, giống như tâm tình của mọi người…
Lúc tôi làm xong thủ tục, thì đúng lúc cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ chủ nhiệm đẩy cửa đi ra, ánh mắt tôi sáng ngời, lập tức tiến lên.
"Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi? Không có việc gì chứ?"
Đương nhiên Mẹ tôi cũng ngồi không yên, vẻ mặt khẩn trương tiến lên nhìn ông.
Nét mặt bác sĩ chủ nhiệm có chút phức tạp, "Thưa bà, sức khỏe của ông nhà rất yếu, chúng ta nên tiến hành phẫu thuật cho ông ấy, nhưng mà trước tiên cần phải có sự đồng ý của người nhà."
"Đồng ý, tôi không có ý kiến gì. Chủ nhiệm, ông nhất định phải chữa trị tốt cho ba tôi!"
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng.."
Bác sĩ chủ nhiệm có vẻ do dự, sau đó nói: "Lúc trước tôi có nói qua về bệnh tình của ông nhà rất đặc thù, tiền viện phí điều trị rất nhiều. Đây là lần đầu tiên ông ấy xuất hiện hiện tượng khó thở, cho nên trong lúc chúng tôi điều trị phải dùng đến thuốc đắt tiền, nói cách khác lần phẫu thuật này sẽ phải tốn khoảng 1.000.000 bath, không biết hai người…"
"1.000.000 bath?" Mẹ ngây ngẩn cả người, bà không nghĩ chỉ lần phẫu thuật đầu tiên đã tốn nhiều tiền như thế.
Tôi nghe vậy xong, không chút nào lo lắng, lập tức nói với bác sĩ: "Chủ nhiệm, xin ngài lập tức bố trí phẫu thuật, bây giờ tôi sẽ đi làm thủ tục!"
"Được!" Bác sĩ chủ nhiệm gật đầu, lập tức đi bố trí làm phẫu thuật.
Giữa hành lang lại là một sự yên lặng đáng sợ…
"Sisi… xin lỗi con, không nên lấy của con số tiền này." Mẹ mang vẻ mặt áy náy, bà biết con m kiếm tiền không dễ dàng gì.
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, 1.000.000 nbath đối với con mà nói cũng không phải quá khó khăn, hơn nữa, đó là ba con, đây là việc con phải làm." Tôi nhẹ giọng an ủi.
"Thế nhưng con à, mẹ vừa nghe chủ nhiệm nói, đây chỉ là lần phẫu thuật đầu tiên, chẳng lẽ còn lần thứ hai, thứ ba sao? Mẹ thực sự lo lắng, thứ nhất là bệnh tình của ba con, thứ hai là nếu như thực sự điều trị tiếp như vậy, viện phí điều trị…"
"Mẹ!" Tôi không đợi bà nói xong liền cắt đứt, ánh mắt kiên định nhìn bà: "Mẹ yên tâm, cho dù là tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần thân thể ba có thể khoẻ lại là ko có vấn đề gì, tiền là vật ngoài thân, con sẽ kiếm được thôi mà!"
Mẹ nhìn tôi với cặp mắt ửng đỏ, cố gắng gật mạnh đầu.
"Bác sĩ, tôi muốn biết là bệnh viện có nắm chắc sẽ điều trị được cho bệnh tình của ba tôi không?"
Sau một hồi phẫu thuật cấp cứu, trong phòng của bác sĩ chủ nhiệm (BSCN), Tôi ngồi đối diện ông, hỏi một câu.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, nhưng lại không mang một chút ấm áp nào đến cho tôi.
BSCN thở dài sâu một hơi, nói : "Kỳ thực bệnh tình của ba cậu có thể duy trì đến bây giờ đã là rất tốt rồi. Qua lần cấp cứu vừa rồi, đã xác định bệnh tình của ông ấy đúng như tôi đã chẩn đoán, rất khó chữa. Nói thật ra, điều kiện chữa bệnh của chúng tôi ở đây quả thực là có hạn, ông ấy lại mắc phải loại bệnh nguy hiểm, tất cả các phí tổn điều trị cũng rất tốn kém!"
"Tôi hiểu rõ." Trong lòng tôi đột nhiên đau đớn gấp vạn lần, tôi chịu đựng, gật mạnh đầu một cái, lập tức hỏi: "Nếu như tiếp tục điều trị, tổng cộng số tiền cần phải có là bao nhiêu?"
Tôi phải chuẩn bị tư tưởng mới được.
"Do bệnh của ông nhà là bệnh mãn tính, cần phải điều trị lâu dài , ít nhất phải trải qua 5 lần đại phẫu kết hợp dùng thuốc, chi phí phẫu thuật tạm thời chưa tính được, nhưng thuốc men và y tá chăm sóc cũng rất tốn kém. Chàng trau, nếu như cậu muốn chữa trị cho ba cậu, không có chi phí hơn 100 triệu bath thì không đủ, thậm chí có thể nói đây gần như là một cái hố sâu không đáy!" BSCN nói.
Mắt Tôi sơ cứng lại, có chút suy nghĩ gật đầu một cái.
****
"Sisi à, rốt cục em đang làm cái gì? Sao lại không nói một tiếng đã rời đi?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Pirat
Lúc tôi theo mẹ trở về, bởi vì luôn ở trong bệnh viện, không có mờ điện thoại..Nên vừa mở máy, điện thoại của Pirat liền gọi tới.
"Anh à, gia đình em đang gặp chuyện, phải qua một lúc nữa mới có thể trở về." Giọng nói của tôi có chút mệt mỏi, tôi dựa người vào tường.
"Chuyện rất khó giải quyết?" Pirat sửng sốt. "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chờ gặp mặt em sẽ nói cho anh, anh gọi điện thoại tới có chuyện gì?" Tôi mệt mỏi hỏi.
"Sisi, đã xảy ra chuyện!"
Lần này đến phiên tôi giật mình, tôi đi tới trước cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Pirat nặng nề : "Cũng là do em cả đó. Không biết là ai đã tung ra tin, quan hệ của em cùng Phop bây giờ đã truyền ra ngoài rồi, các công ty đầu tư đều hủy bỏ hợp đồng, các hđ quảng cáo cũng vậy, anh không biết phải làm thế nào cả.."
"Đây là việc chúng ta đã đoán ra từ trước , cho dù bọn họ không làm vậy bây giờ, thì sau này cũng sẽ như vậy, chúng ta không phải sẽ thiệt hại lớn hơn nữa sao? Quên đi, mấy việc này là chuyện thường gặp trong làng giới này sao?" Tuy rằng ngoài miệng tôi nói vậy, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ u sầu.
Hợp đồng không có, quảng cáo cũng không…
Chi phí điều trị cho ba nên làm thế nào bây giờ?
"Sisi, em phải lập tức quay về, nếu không anh không biết ăn nói thế nào với công ty."
"Em biết rồi, Pirat…" Tôi tắt điện thoại, cố gắng xoa xoa hai chân mày...
Đang vào lúc tuyệt vọng, bả vai thấy ấm áp…
"Mẹ?" Tôi nhìn vào cặp mắt lo lắng của Bà Úc.
"SISI, con gặp phải phiền phức gì phải không?"
Tôi cố nén nỗi mất mát trong lòng, cười cười. "Không có, mẹ suy nghĩ nhiều rồi. Là như vậy, con muốn chuyển viện cho ba!"
"Chuyển viện?" Mẹ nhìn tôi khó hiểu.
Tôi gật đầu, ôm bả vai mẹ nói: "Cách điều trị ở đây có hạn, con muốn tìm bệnh viện tốt nhất để điều trị cho ba. Ba năm trước vì bất đắc dĩ mà con rời khỏi cha mẹ, bây giờ con không thể trơ mắt nhìn ba như vậy đươc."
"Nhưng mà...."
"Mẹ, con đã quyết định rồi, hơn nữa đây cũng là ý kiến của bác sĩ chủ nhiệm, bệnh tình của ba rất khó điều trị, chỉ có chuyển đến bệnh viện có điều kiện điều trị tốt nhất mới có hy vọng !"
Mẹ nhẹ nhàng gật đầu một cái. "Chuyện này mẹ cũng biết, Sisi, con chọn được bệnh viện rồi sao?"
"Con nghĩ đưa cha chuyển tới bệnh viện Bệnh viện Vejthani , đây là bệnh viện chuyên về bệnh tim, cũng sẽ có biện pháp điều trị biến chứng. Hơn nữa bệnh viện này cách nhà con rất gần, con có thể đến thăm ba, chăm sóc ba bất cứ lúc nào." Tôi nói một cách kiên định.
Mẹ sửng sốt, "Bệnh viện Vejthani ? Mẹ nghe nói đó là bệnh viện tư nhân, chúng ta…"
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ nghĩ cách, cho dù thế nào con cũng phải chữa trị tốt cho ba!"
Trong mắt tôi lóe lên vẻ kiên định!
***
Cây xanh mọc xung quanh bệnh viện thành từng hàng, đường vào tòa nhà bệnh viện đều ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng, không phải là mùi nước khử trùng vốn có của bệnh viện. Không khí phòng bệnh của bệnh viện cũng thoáng đãng, có trang bị máy tính kiểm soát chặt chẽ chuyên nghiệp.
Quan trọng hơn, nhiều bác sĩ giỏi hàng đầu, đều tụ lại ở bệnh viện này...Toi thất thần đi trên bãi cỏ, trong đầu vẫn quanh quẩn lời nói của viện trưởng như trước…
"Cậu trai trẻ à, đối với bệnh tình của ba cậu, bệnh viện chúng tôi quả thực cảm thấy có thể tiếp nhận. Nhưng ngại là bệnh viện của chúng tôi là bệnh viện tư nhân, đây là quy tắc của bệnh viện, tôi nghĩ tôi không giúp được gì cho cô."
…
Một trận ngợp thờ nổi lên trong lòng tôi, tôi vô lực dựa lưng trên phiến ghế, khuôn mặt tái nhợt.
Mấy ngày nay tôi thực sự mệt mỏi quá rồi, không chỉ phải đối mặt với các hợp đồng bị hủy bỏ, còn phải chạy đến bệnh viện. Hai ngày nữa chính là ngày tôi chuẩn bị đưa ba chuyển viện tới đây, thế nhưng điều kiện để nhập vào bệnh viện này thực sự rất nghiêm ngặt, tôi nghĩ mọi cách, thậm chí cầu xin, đều không thể được...
Giờ khắc này, tôi cảm thấy bản thân rất vô dụng!
Nước mắt tích tụ sau nhiều ngày rốt cục không nhịn được nữa rơi xuống, như thủy tinh lóng lánh rơi trên da thịt của tôi, từng giọt từng giọt, dáng vẻ xinh đẹp khiến lòng người thương xót…
Cho dù là ba năm trước đây, tôi cũng không cảm thấy tuyệt vọng như thế. Sự kiên cường nhiều ngày nay chỉ là vỏ bọc, chỉ là tôi không muốn biểu lộ ra vẻ mặt yếu đuối trước mặt mẹ mình. Thế nhưng… tôi cũng chỉ là một người mềm yếu..
Nhất là bây giờ, tôi thực sự rất sợ bản thân mình làm không được, thực sự rất sợ bởi sự bất lực của bản thân mà dẫn đến việc điều trị cho ba thất bại!
Nước mắt, bất lực mà chảy xuống không ngừng..
Trong chốc lát, một chiếc khăn tay trắng xuất hiện trước mắt tôi.
"Lau một chút đi, nước mắt rất quý giá…" Kèm theo là giọng nói dịu dàng của một cô gái, nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi, tựa như chiếc lá lướt trên mặt nước, trong trẻo êm tai.
Giọt nước mắt rơi trên chiếc khăn tay, tôi giật mình, tôi nhìn lên phía trước, chỉ thấy một người con gái đẹp như thiên thần đang cười nhìn tôi, nụ cười của cô rất dịu dàng, tựa như tiếng nước êm dịu. Chỉ nhìn cô ấy thế này mà đã khiến tôi cảm thấy một chút ấm áp.
"Cảm ơn cô…" Tôi nhận khăn tay, lau khô nước mắt.
Người con gái nhẹ nhàng cười, nghiêng đầu nhìn nàng. "Một chàng trai đẹp như anh sao lại buồn bã ngồi đây khóc vậy..."
Tôi đứng dậy, lần này thấy trên người cô gái trước mắt cũng mang quần áo bệnh nhân, không nghĩ tới mình lại được một người bệnh khuyên bảo.
Dường như cô gái nhìn thấu tâm trạng của tôi, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của tôi, nói: "Tuy tôi không biết anh xảy ra chuyện gì, nhưng trên thế giới này không có chuyện gì là không giải quyết được, chỉ cần anh kiên trì, cho dù thế nào, ông trời cũng sẽ chiếu cố cho anh."
"Cảm ơn cô!" Tôi không biết bản thân mình phải nói gì, sau khi gặp được người như vậy, nghe được lời nói như vậy, khiến tâm trạng mệt mỏi chán chường của tôi có được chút ấm áp.
***Ghi chú
✨ Thông tin, số liệu trong truyện không đúng như thực tế..
ns 15.158.61.8da2