Tại một phòng bệnh tư nhân trong bệnh viện.
Các bác sĩ tập trung kiểm tra khẩn cấp. Phía bên ngoài, Phop đi tới đi lui, trên người vẫn là bộ quần áo ướt nhẹp, tâm trạng đứng ngồi không yên không quan tâm luôn chính bản thân mình...
"Bé con, bé con của bà đâu…"
Giọng nói đầy lo lắng của lão phu nhân vang vọng trên hành lang.
"Bà nội..."
Phop bước tới, biểu cảm tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt không che lấp được vẻ tiều tụy cùng lo lắng rất rõ ràng.
Theo ngay sau đó, Phop cũng nhìn thấy mẹ mình!
"Hai người…"
"Sao lại xảy ra chuyện thế này? sắp tới ngày kết hôn thì lại có phiền phức!" Đôi mắt của Bella đầy tức giận..
"Ai da, con đừng vội nói gì cả!" lão phu nhân xua tay, nhìn về phía Phop
"Phop à, bé con của bà đâu ? Có bị nặng hay không ? Đi đâu lại để bị như thế kia..."
Phop an ủi bà một chút rồi nói:
"Bác sĩ đang làm kiểm tra cho em ấy, theo sơ bộ thì ko có ảnh hưởng đến đầu, chắc là không có vấn đề gì lớn. Chỉ là ..vẫn còn hôn mê chưa tỉnh."
"Sao lại như thế? Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra mà nó lại trở nên như thế.. " lão phu nhân nghe xong thì đau lòng không thôi, ngay sau đó nhìn Phop với ánh mắt trách cứ..
"Là do con, có phải con đã làm chuyện gì có lỗi với bé nó hay không? Hay là con ức hiếp gì nó hả? Đang yên đang lành thì sao lại thế chứ? Con nói cho bà nghe xem!"
"Bà nội, con…"
"Mẹ…"
Bella thấy cả người Phop ướt sũng, cảm thấy rất đau lòng, vội vàng an ủi lão phu nhân:
"Nếu mẹ muốn mắng thì hãy để sau đi, nhìn Phop nó cũng đâu có khá hơn."
Nói đến đây, bà nhìn Phop, hỏi:
"Ba Mẹ của bé con có biết chuyện này không?"
Phop xoa xoa chân mày, nhẹ nhàng nói:
"Mọi chuyện xảy ra nhanh quá, con chưa kịp thông báo."
"Trước hết đừng nói gì cả, đợi xem tình hình rồi tính sau. Mẹ nghe nói ba của nó không được lắm, lúc này nếu để họ biết chuyện lỡ có chuyện gì ko hay thì lại có chuyện!" Bella lo xa nói..
"Dạ, mẹ!"
Lão phu đợt nhiên kiềm không được bất mãn nói:
"Con nói đi, tại sao bé con của bà lại vô duyên vô cớ mà chạy đi như vậy chứ? Có phải là con có nhân tình nữa không ? Con người ta còn chưa kịp vào nhà thì đã có chuyện, tin tức này mà truyền ra ngoài thì người ngoài sẽ nhìn gia đình ta sẽ như thế nào đây?"
"Bà à, mọi chuyện không phải như bà nghĩ đâu." Phop bị lão phu nhân mắng thì bất an nhíu chặt mày lại.
"Được rồi, có chuyện gì đợi cậu ta tỉnh lại rồi nói tiếp! Phop, con đi thay quần áo đi!"
Bella vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, đưa túi giấy cho Phop, bên trong là quần áo sạch .
Phop nhận lấy túi giấy, xoa xoa chân mày, thì đột nhiên cửa phòng bệnh được mở ra…
"Bác sĩ, thế nào rồi?"
Phop đem túi ném sang một bên, nhanh chóng bước tới trước mặt bác sĩ, gương mặt anh tuấn lo lắng hỏi..
"Ngây người cái gì? Nói mau cho tôi!"
Phop thấy bác sĩ không nói thì càng lo lắng hơn, mất hết kiên nhẫn quát lớn..,
"Anh đừng kích động. Để tôi nói…"
Sau khi tháo khẩu trang xuống, bác sĩ nuốt nước bọt nói:
"Anh yên tâm đi, cậu ấy không sao, chỉ có cánh tay bị thương nhẹ, một chút xây xát nhỏ thôi..Còn lại thì tất cả đều bình thường."
lão phu nhân nghe thế, rốt cuộc thở một hơi nhẹ nhõm, ở bên cạnh Bella cũng thả lỏng người.
Phop như bị rút hết hơi, thân mình cao lớn bỗng dựa vào tường, từng ngón tay run nhẹ. Em ấy không sao… Thật may là em không sao…
"Vậy tại sao em ấy vẫn hôn mê bất tỉnh?" Đột nhiên tới chuyện này, Phop lại lập tức bước tới...
Ánh mắt nguy hiểm của Phop làm cho bác sĩ khẩn trương...
"À là do cơ thể của cậu ấy quá suy nhược, do nữa lượng công việc quá nhiều, lại còn dầm mưa nhiều giờ nên ngủ sâu một chút cũng là bình thường. Nhưng anh yên tâm, cậu ấy sẽ không hôn mê lâu nữa đâu, đây chỉ là phản ứng bình thường của cơ thể đang tự bảo vệ mình mà thôi!"
Rốt cuộc Phop cũng nhẹ nhõm, chân mày đang nhíu chặt cũng giãn ra…
"Tôi có thể vào thăm em ấy không?"
"Đương nhiên là được rồi..." - Bác sĩ gật đầu..
Sisi đẹp như một thiên thần đang ngủ , gương mặt tái nhợt đã dần khôi phục chút sức sống.
Phop ném áo khoác sang một bên, tiến sát đến gần giường bệnh...
Mắt của Phop dần trở nên xúc động, không kìm lòng được mà ngồi xuống, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve hai má của tôi..
Trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ.
"Sisi, em mau tỉnh lại đi. Lần này bất luận em có hận anh thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ không buông tay!" Phop nắm nhẹ bàn tay tôi, siết nhẹ, đôi mắt sáng lên như sao, rực rỡ lấp lánh…
Tôi ngủ giấc này rất dài, gần một ngày trôi qua mà vẫn chưa tỉnh lại. Bella đến vài lần, dặn dò mấy câu rồi lại đi về.
Phop gần như không rời khỏi giường tôi một bước, lẳng lặng mà chờ đợi tôi tỉnh lại.
Ánh nắng ấm áp vào buổi sáng dần chuyển thành ánh nắng oi bức ban trưa, lại từ buổi trưa chuyển thành vẻ đẹp hoàng hôn buổi chiều…
Phop nắm lấy bàn tay nhỏ , mềm mại, lưu luyến mà hôn lên nó, đáy mắt tích tụ một tình cảm dịu dàng chưa từng có.
"Ngốc à, nếu em còn không chịu tỉnh lại thì anh chỉ còn là đẩy em vào lễ đường thôi…"
Phop cười nhẹ, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói vào bên tai tôi:
"Anh nhất định sẽ cưới em , cho nên dù không tỉnh em cũng phải kết hôn cho anh, nghe thấy không?"
Phop nghiêng người xuống, lướt nhẹ qua đôi môi mềm mại của tôi, quyến luyến say đắm..
Đang hôn mê nhưng chợt cảm thấy hơi thở của mình bị chiếm đoạt, hàng mi dài vô thức run run lên.
"Sisi…" Đôi mắt Phop lập tức toát ra vẻ vui mừng.
Tôi vô thức phát ra một tiếng khẽ theo bản năng, mi mắt khẽ run run, từ từ mở ra..
Cả người đau nhức, ngước mắt lên thì nhìn thấy toàn là máu trắng thì cứ ngỡ là mình đã đến thiên đường.
Đôi mắt mệt mỏi đảo qua một vòng...
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh trước khi ngất xỉu…
Khi đèn xe lướt qua trước mắt tôi thì tô không biết gì nữa!
Nhưng…
Tôi chưa có chết đi…
Nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt là đường nét cứng nhắc trên gương mặt Phop , đôi mắt sắc bén cực kỳ vui vẻ…
"Sisi, em tỉnh rồi sao."
Tôi giống như là người mộng du, nhất thời còn chưa kịp thích ứng. Một lúc sau giọng nói khàn vang lên…
"Đây là đâu…"
Tôi động đậy thân thể. Ngay lập tức, Phop vội vàng đỡ tôi dậy, điều chỉnh đầu giường cho phù hợp.
"Đây là bệnh viện, em bị ngất đi…" Giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ nuông chiều.
"Bệnh viện sao?"
Tôi nhìn xung quanh một lượt, ngẩng đầu lên thì thấy túi nước biển đang truyền xuống, tay kia vừa muốn nâng lên đã bị tay Phop đỡ lấy...
"Có phải đầu hơi đau không? Em đã ngủ rất lâu rồi…"
Phop tận tâm chăm sóc giúp xoa đầu cho tôi.
Cách matxa nhẹ nhàng trên đầu làm tôi cảm thấy thoải mái.
Sau một hồi, dần tỉnh táo thì những kí ức đau buồn cứ như một thước phim chậm chạp tua lại..
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt…
Vẫn quần áo như thường ngày, nhưng gương mặt không có chút lạnh lùng nào, vẻ dịu dàng cùng ấm áp tràn đầy trong mắt Phop, khiến cho tôi mỗi lần nhìn vào thì lại không kìm lòng được mà đi lạc…
Nhưng mà…
Dù tôi có muốn trốn tránh thế nào đi nữa, thì cuối cùng tôi vẫn quay lại bên cạnh Phop...
Đôi mắt trong trẻo của tôi dần nổi lên vẻ đau đớn…
Phop có thể nhận thấy được cảm xúc đang chuyển động trong mắt tôi.. nhưng Phop vẫn tươi cười như cũ, cố ý quên đi những chuyện đã xảy ra tối hôm đó. Phop đưa tay vuốt nhẹ vết thương trên cánh tay tôi, trong mắt chứa vẻ đau lòng.
Khi ngón tay khẽ lướt qua thì… tôi run lên, không nén được mà thở ra, cơ thể vô thức co lại…
"Em đau sao .."
Phop lo lắng, tiến gần hơn...Nhưng tôi không trả lời mà quay mặt qua hướng khác...
"Sisi, nhìn anh!"
Câu nói ra lệnh nhưng lại đầy mê hoặc làm tôi không muốn nhìn cũng ko được.. Đôi mắt đen gợn sóng, rất phức tạp.
"Em có thể hận anh cả đời này, nhưng… không được rời xa anh!"
Lòng tôi như bị đập một cú thật mạnh, tôi có thể nhận ra đươc sự cố chấp và nghiêm túc trong mắt hắn.
Thật lâu, rốt cuộc môi tôi cũng run run…
"Đối với em mà nói thì… ra đi là cách giải quyết tốt nhất…"
"Không được!"
Phop xoay mặt của tôi qua, nụ cười trên mặt đã biến đâu mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.
"Cho dù em mắng anh ích kỷ cũng được, anh quyết không để cho những chuyện thế này xảy ra lần nữa!"
"Tại sao không chịu buông tha cho em?" Tôi nhìn Phop, đầy vẻ thê lương.
Phop thật sự rất ích kỷ, lẽ nào Phop không hiểu được cái gì là "đau đến chết " sao?
Phop không trả lời tôi ngay, cúi đầu xuống, đôi môi khô ráp phủ lên môi tôi, rất cẩn thận, nhẹ nhàng. Một lúc sau mới quyến luyến mà buông tôi ra…
"Sisi, xin lỗi em, cả đời này anh cũng sẽ không buông em ra…" Giọng nói đầy kiên định
"Em sẽ không kết hôn với anh!" Trong mắt tôi tràn ngập sự đau khổ.
Phop cười dịu dàng, khẽ ôm lấy tôi vào lòng, bàn tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng tôi, thấp giọng nói: "Sisi, đừng như thế nữa, ngày mai là hôn lễ của chúng ta rồi, nhìn bây giờ em vẫn tiểu tuỵ như thế, anh rất đau lòng…"
Có thể cảm nhận được trong giọng nói đó ẩn chứa tình cảm chân thành…
Tôi lập tức đẩy Phop ra, ánh mắt không dám tin mà nhìn Phop, hơi thở ngày càng dồn dập…
"Phop, rốt cuộc là sao chứ? Lẽ nào anh thật sự cho rằng em sẽ bỏ qua những việc anh làm năm đó sao? Em may mắn không ch.ết thì chỉ có thể hận anh cả đời này. Tại sao, tại sao đến lúc này rồi mà anh vẫn không chịu buông tha cho em? Lẽ nào anh thực sự muốn em hận anh sao?"
"Ừmmm…"
Trái ngược với sự kích động của tôi, Phop dường như giống như người ngoài cuộc , bình tĩnh khiến cho người khác tức giận điên lên được, sự dịu dàng khiến cho người ta không nỡ trách, nụ cười ấm áp chịu đựng cơn thịnh nộ của người bị tổn thương là tôi...
Chỉ có là Phop vẫn cố chấp ôm lấy tôi vào lòng, tôi không thể tránh được...
"Không có cách nào cả, anh không thể buông em ra được, cho dù em có hận anh thì anh cũng sẽ làm thế. Cho nên em cứ hận đi, anh chỉ cần em ở bên anh là được."
"Phop, anhhhh…"
Mắt cũng bắt đầu ngấn nước, từng giọt từng giọt rơi xuống ...
"Siii ?"
Rốt cuộc thì nước mắt của tôi cũng phá vỡ nụ cười của Phop, anh hoảng hốt, luống ca luống cuống vội lấy khăn giấy, đau lòng mà lau nước mắt cho tôi…
"Anh đừng đụng vào em! Tránh xa em ra đi.."
Dáng vẻ bất lực của tôi làm lòng Phop bỗng se thắt lại…
"Sisi…"
"Em không muốn như vậy, em không muốn kết hôn, chuyện gì cũng không muốn…"
Tôi khóc la toáng lên. Đây là lần đầu tiên tôi buông thả cảm xúc của mình như thế, là vì nỗi đau không thể xua tan được..
"Được được được, em đừng khóc nữa…"
Phop ôm tôi càng chặt hơn..
"Sisi, nghe lời anh nào, hiện tại sức khỏe của em ko tốt. Nếu không nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ ko khoẻ lại được...Sisi chỉ cần em chịu kết hôn với anh thì em bảo anh làm gì cũng được, được không?"
Phop nhẫn nại dỗ dành.
"Tại sao? Tại sao anh lại có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra? Tại sao cứ dùng sự dịu dàng này đối xử với em ? Phop, anh thật đáng ghét. Em hận anh, hận anh…."
Tôi bộc phát tất cả mọi sự giận dữ trong lòng, giơ tay lên, ra sức mà đấm vào lồng ngực rắn chắc ấy để biểu đạt sự bất lực của tôi.
Phop không né tránh, mặc sức cho tôi đánh, tay lại như vô tình mà khẽ ngăn tay của tôi lại. Những cú đánh của tôi thật sự chả là gì, chỉ là Phop lo tôi tự làm đau mình.
Phop đau lòng ôm lấy tôi, ôm chặt lấy tôi. Tay bị ngăn lại thì tôi há miệng mà cắn mạnh vào đầu vai Phop, không chút nể nang gì…
Một màn máu đỏ nhẹ nhàng thấm ra ngoài..
Phop cắn răng chịu đựng cơn đau dù chân mày đang nhíu chặt, vẫn nắm chặt tay tôi, mặc cho tôi cắn, không có chút dấu hiệu buông tôi ra. Một bàn tay khác vẫn nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc tôi, dịu dàng từng chút một..
Thời gian trôi qua từng giây từng giây...
Phop nhận ra được sự run rẩy của tôi. Phop biết, cả hai người đều đang chảy máu, chẳng qua là…Phop ở bên ngoài, mà tôi lại là bên trong!
Phop đúng thật là ích kỷ đó. Cho dù tôi có ngàn lần không muốn thì Phop cũng không chịu buông tôi ra, một chút cũng không!
"Hai đứa đang làm gì đó?"
Cửa phòng bệnh không biết đã bị đẩy ra từ bao giờ.
Lập tức tôi liền bị một bàn tay kéo ra, bên tai lại vang lên một giọng nói khác...
"Sisi, con đang làm gì đó?"
Tôi sững sờ ngước giương mắt lên…
Là ba mẹ của tôi!
Mẹ lo lắng mà bước lên, nhìn thấy đầu vai của Phop chảy máu thì hoảng hốt…
"Sisi, con nhìn xem con đã làm gì này. Phop bị chảy máu rồi, thật là để mẹ đi gọi bác sĩ!"
"Mẹ…"
Tiếng kêu ngắn gọn được nói ra từ Phop. Chỉ vẻn vẹn một từ thôi nhưng biểu cảm rất tự nhiên, không một chút giả tạo nào.
"Vết thương của con không sao đâu, em ấy thì có bao nhiêu sức lực chứ. Chẳng qua là trong lòng em ấy không được thoải mái thôi, không sao đâu ạ !"
Khi nói xong câu này, Phop lại di chuyển mắt về phía gương mặt tái nhợt của tôi, dưới ánh nhìn chăm chú đó từ từ nở một nụ cười nuông chiều. Tay Phop khẽ vỗ lên đầu tôi.
"Em đừng giận nữa được không?"
Một tiếng "Mẹ" làm cho lòng Bà cảm thấy dào dạt cảm xúc. Thật ra khi thấy con mình và Phop đến với nhau đúng là bà có chút lo lắng. Không phải vì con người Phop mà vì gia thế gia đình Phop và gia đình mình quá cách xa...Nhưng người đàn ông này quá chững chạc, mà tính cách con bà bà hiểu, hơi trẻ con, đôi lúc cũng hay làm mình làm mẩy . Bà lo là liệu người như Phop có thể bao dung cho tôi cả đời, hay yêu thương tôi cả đời hay không??"
Nhưng đến hôm nay, khi bà nhìn thấy sự yêu thương đối với tôi lóe lên trong mắt Phop thì bà cũng hoàn toàn yên tâm. Cộng thêm cách gọi "Mẹ" rất tự nhiên như từ tận đáy lòng ban nãy, thì có lẽ đây là sự chân thành của Phop.
Ba ở bên cạnh khẽ thở dài một hơi. Khi ông nhìn thấy dáng vẻ xanh xao tiều tụy của tôi thì cũng rất đau lòng…
"Sisi à, có chuyện gì khiến con như vậy. Con có biết khi khi ba và mẹ nghe tin thì thiếu chút nữa là tim ngừng đập không. Con vẫn là một đứa trẻ hiểu chuyện, lần này sao thế hả?"
Tôi bỗng đưa mắt nhìn chằm chằm vào mặt Phop, ánh mắt lạnh lùng chất vấn.
Phop khẽ cười: "Là anh báo cho ba mẹ biết đó. Em đã không có sao rồi thì anh nên báo cho ba mẹ biết."
Bàn tay của tôi nắm chặt lại, đôi mắt bị lửa giận sắp nổ tung...
"Sisi à, con đừng dọa mẹ có được không? Con như vậy sẽ khiến cho ba mẹ lo lắng. Nhất là Phop, con xem nó lo cho con biết mấy. Ngày mai đã là hôn lễ rồi, đừng để ba mẹ phải lo cho con nữa được không?" Bà cũng rất đau lòng, nhưng khi nghĩ đến Phop không nói gì chỉ để mặc cho tôi cắn thì lòng càng đau hơn.
Người này làm bà rất hài lòng, nên phải phải khuyên con mình ngoan ngoãn một chút.
Chân mày tôi nhíu chặt lại, như không nghe được những lời của Mẹ nói. Ba nhìn tôi lo lắng, một lúc sau mới hỏi:
"Sisi, nói cho ba biết con sao vậy?" Ba bình tĩnh hỏi.
"Ba…"
Tôi bỗng nhào vào lòng ba, gương mặt tái nhợt vẻ đau đớn tuyệt vọng.
"Được rồi, không sao rồi, tất cả đều đã qua !"
Ba đau lòng mà vỗ nhẹ lưng tôi, ánh mắt thì lại nhìn chất vấn Phop...Mặc dù Ba cũng rất hài lòng về Phop nhưng nhìn thấy con mình uất ức như vậy thì cũng bất an.
Phop chợt cứng đờ một chút…
"Ba, ba dẫn con về đi, con muốn về nhà…"
Tôi không muốn nói gì cả, chỉ nức nở cầu xin này. Giờ này tôi cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn tìm một nơi không ai quấy rầy để nghỉ ngơi.
"Được được, Sisi, chúng ta về nhà ngay. Ngày mai là hôn lễ của con và Phop rồi, nếu không có gì đáng lo thì không nằm viện cũng được, về nhà chuẩn bị một chút cũng tốt." Ba hiểu cảm giác khi nằm viện, nên đã hiểu lầm ý của tôi..
"Không, con không muốn…" tôi nghẹn ngào.
"Sisi, rốt cuộc con sao vậy? Con…" Bà cảm thấy con mình hơi lạ, đang định hỏi tiếp thì đã bị Phop ngắt lời…
"Mẹ…"
Tôi rất muốn nói cho họ biết tất cả sự thật, nhưng nghĩ đến hậu quả thì tôi lại ko muốn...
"Bé con à…"
Liền lúc đó bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc. Lập tức cửa phòng bệnh lại được mở ra, lão phu nhân đi vào...
"Bé cưng, con tỉnh rồi sao, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi, làm bà lo chết mất!"
Sau lưng bà là Bella cùng quản gia. Thấy tôi tỉnh lại thì vẻ mặt lo lắng của Bella cũng thả lỏng rất nhiều, lại khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày.
"Bà nội?" Tôi cảm thấy ấm áp, sau đó tay của tôi liền bị bà nội nắm lấy.
"Để bà xem nào. Bé con của bà, sao con lại ngốc thế chứ, có phải là Phop ăn hiếp con không? Con đừng sợ, có gí thì cho bà biết đi, bà làm chủ cho con !"
Lão phu nhân đã quen với những hành vi không mấy tốt của cháu trai mình.
Nhìn ánh mắt quan tâm của bà, cuối cùng tôi không nhịn được nữa mà khóc lên, từng giọt từng giọt nước mắt uất ức rơi xuống…
"Bé ngoan, đừng khóc , con khóc thế sẽ ko tốt với sức khoẻ của con, ngoan nào." lão phu nhân luống cuống chân tay, vội vã lấy khăn giấy, đau lòng mà lau nước mắt cho tôi.
Lòng tôi cảm thấy rất bi thương…
Bella nãy giờ đứng bên cạnh quan sát mọi chuyện vẫn chưa nói gì bỗng nhiên lại đưa mắt nhìn đôi vợ chồng bên cạnh, vẻ mặt uy nghiêm chợt thả lỏng ra, nở nhẹ nụ cười, nhẹ giọng nói:
"Phop, chắc hai vị này chính là ông bà thông gia phải không ?"
Phop nhanh nhảy lập tức giới thiệu:
"Vâng Mẹ, con quên giới thiệu, đây là ba mẹ của Sisi. Ba, mẹ, còn đây là bà và mẹ của con "
Ba mẹ tôi đứng lên, mỉm cười gật đầu chào.
Nghe đồn Bella là một người phụ nữ mạnh mẽ, hôm nay được nhìn thấy quả nhiên mở rộng tầm mắt. Mặc dù mỉm cười nhưng có thể nhận ra vẻ sắc sảo uy nghiêm trên người . Điểm này thì Phop rất giống Mẹ mình...
Lão phu nhân nghe thế thì vội vàng nói: "Nhìn bà xem, nãy giờ vô ý quá, nãy giờ chỉ toàn hỏi han bé con thôi... Ông bà thông gia , hai người mau ngồi đi!"
Đây ban đầu là nơi thăm tôi nay bỗng trở thành nơi cha mẹ hai nhà gặp mặt.
Bác quản gia thấy vậy liền mang ghế qua,
"Mời phu nhân, mời hai vị ngồi.."
Bella gật đầu...
"Thật ngại quá, đúng là chúng tôi phải tự mình đến thăm hỏi, nhưng thằng bé này lại quyết định tổ chức hôn lễ sớm hơn, tôi cũng trở tay không kịp. Cộng thêm tối qua Sira lại xảy ra chuyện, khiến ông bà lo lắng, tôi thật có lỗi quá.."
"Đâu có, đâu có, thời gian của phu nhân rất quý báu, chúng tôi hiểu mà. Bình thường Sira làm việc rất có chừng mực, lần này là chúng tôi phải xin lỗi mới đúng." Mẹ tôi nói.
Bella nghe thế thì mỉm cười, nhìn sang tôi một cái rồi lại nhìn ba mẹ tôi.
"Chuyện xảy ra ngày hôm qua là chúng tôi có lỗi."
"Không có gì đâu, chúng ta sắp là người một là người một nhà rồi, không cần phải nói xin lỗi... Chỉ cần sau này hai đứa nó có thể vui vẻ, hạnh phúc là chúng tôi yên tâm rồi!" Ba tôi nói.
"Ngày mai bé con được gả rồi, đến lúc đó bà già này sẽ không cô đơn nữa." lão phu nhân vui mừng khôn xiết..
Lão phu nhân kích động, vươn tay lên kéo lấy tay tôi, quay mặt lại và nói với ba mẹ tôi. "Ông bà thông gia, hai người yên tâm đi, gia đình chúng tôi sẽ đối xử tốt với Sisi. Có được bé con vào nhà là phúc của chúng tôi....
"Lão phu nhân khách sáo quá, mọi người trong gia đình đều yêu thương cháu nó như thế là phúc của nó mới đúng." Mẹ tôi vừa cười vừa nói..
"Nhất là Phop, đem Sisi giao cho Phop tôi rất là yên tâm."
Phop dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt say đắm không chút che giấu.
"Xin lỗi mọi người, ngày mai con sẽ không cưới cho anh ấy!"
Không khí đang rất vui vẻ thì tôi đột nhiên nói ra một câu. Giọng của tôi không lớn, biểu cảm lại không có chút kích động nào, nhưng tất cả mọi người đều chấn kinh.
Đôi môi đang cười của Phop cũng đông cứng...Phop không nói gì, chỉ mím chặt môi .
Có lẽ Bella không ngờ được là tôi sẽ nói ra câu như vậy, nhất thời ngẩn người một chút. Nhưng sau khi nhìn thấy được ánh mắt Phop thì Bella lại dấy lên sự nghi ngờ. Lão phu nhân thì lại không để ý được nhiều như vậy, vì khi nghe thấy lời nói của tôi thì lập tức hoảng hốt, kéo chặt tay của tôi, khẩn trương mà hỏi:
"Bé con ơi, con sao thế, sao lại đột nhiên nói ra những lời như vậy?"
Tôi bình tĩnh nhìn lướt qua vẻ mặt cứng đờ của Phop , đang tính mở miệng nói thì đã bị mẹ tôi ngắt lời…
"Bà thông gia đừng nghe nó nói bừa, trước giờ nó vẫn hay thích nói đùa."
Vẻ mặt của lão phu nhân đang được thả lỏng thì…
"Mẹ, vốn dĩ trước giờ con không thích nói đùa mà."
Tôi nhìn ba mẹ mình, sau đó ánh mắt lại nhìn sang Phop, rồi lại nhìn qua Bella và bà nói: "Con xin lỗi hai người…"
"Bé con à…" Tim lão phu nhân như muốn ngừng đập.
"Sisi, con sao thế?" Ba tôi thấy vẻ mặt của tôi quá mức bình tĩnh thì trong lòng cảm thấy bất an. Ông rất hiểu con mình, trước giờ tôi không phải là một người làm việc không có lý lẽ.
Tôi nhìn mọi người một lượt, ai cũng không nói gì mà đều đang nhìn tôi, dường như đang chờ tôi trả lời. Tôi chợt run rẩy vài giây, ánh mắt có chút khó xử, chỉ nhẹ giọng nói một câu:
"Nguyên nhân để mà nói thì có lẽ là con và anh ấy… không hợp "
Nói xong, tôi cụp mi xuống, cố gắng bình ổn sự bi thương trong lòng. Nhưng dù che giấu tốt thế nào đi nữa thì lớp sương chực chờ trên mí mắt cũng tố cáo lại tâm tình tôi lúc này..
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có vẻ mặt của Phop là ngày càng nặng nề, đáy mắt dật dờ bi thương....
ns 15.158.61.6da2