Sáng hôm nay, bầu trời trong veo, tiếng chim hót lảnh lót khắp nơi...Một chiếc xe sang trọng màu đen đậu sừng sững trước căn hộ của tôi...Tôi lấy hết can đảm thở mạnh ra rồi xách valy đi xuống tầng...429Please respect copyright.PENANAWD3cPApwtI
Chợt tiếng điẹn thoại vang lên...Là Pirat..
"Alo, Sisi hả...Sáng nay bên đồn công an đã gọi điện thoại tới nói rằng lão già kia đã huỷ bỏ khởi tố..Còn về phía đoàn làm phim thì tên Đạo diễn cũng nhắn là không cần đền bù hợp đồng gì cả..Đợi em xong việc quay về thì sẽ tiếp tục tiến hành quay tiếp...Mọi hợp đồng quảng cáo trước đó bị huỷ đều được khôi phục rồi..."Pirat huyên thuyên một loạt nhưng tôi chẳng vào đâu chữ nào cả..Chỉ biết uhm mọi chuyện đều được giải quyết cả rồi...
"Vâng, em biết rồi..Em đi đây..Khi nào về em sẽ gọi cho anh sau nhé..!!"Nói rồi tôi gác cuộc gọi lại...Chìm trong suy nghĩ mông lung..
Chỉ qua một đêm thôi, vậy mà Ngài ấy có thể giải quyết được tất cả vấn đề nan giải ấy cho tôi.
Năng lực của người đàn ông này không khỏi khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Chiếc xe chở tôi đi đến thẳng sân bay nơi máy bay riêng của Ngài ấy đợi sẵn..
Tôi bước xuống xe..Theo chỉ thị của người áo đen, tôi chầm chậm bước lên máy bay, cánh cửa phía sau tôi chầm chậm đóng lại...
Tôi khẽ run lên, khi phía đối diện tôi là Ngài ấy đang ngồi....
Ngài ấy nhìn khuôn mặt đầy phức tạp của tôi rồi duỗi bàn tay về phía tôi...
"Lại đây nào..!"
Một loại mệnh lệnh mà tôi không thể chống cự...
Tôi ngoan ngoãn đi tới để tay mình đặt vào tay Ngài ấy.
Tay Ngài ấy chậm rãi nắm chặt tay tôi một khắc sau Ngài thu cánh tay về, cả người tôi ngồi gọn trong lòng Ngài ấy....
"SuPhop tiên sinh, Ngài…"
Hơi thở nam tính phả vào mặt tôi, bao vây lấy, tôi vô thức đặt hai tay lên khuôn ngực rộng lớn ấy, nhíu mày nói: "Xin Ngài không nên như vậy!".Ngài ta không tính làm chuyện này trong cabin chứ..
SuPhop nở nụ cười, vẻ mặt anh tuấn ghé sát gương mặt tôi, tham lam hít sâu mùi hương thơm ngát của riêng tôi rồi nói:
"Không nên như vậy là làm sao.., những ngày này hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh hầu hạ tôi...".
Người đàn ông cúi đầu xuống, đôi môi khẽ lướt qua mũi tôi, đáy mắt lộ ra chút ý cười. Khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi chợt ửng đỏ..
Các ngón tay của tôi chợt buông xuống. Tôi biết bản thân đang làm một cuộc giao dịch..
Nghĩ tới đây, tôi chậm rãi nhìn lên, đôi môi chậm rãi tạo lên một nụ cười gượng, sau đó cầm lấy bình rượu trên bàn rót vào trong chiếc ly thuỷ tinh..sau đó chậm rãi đưa lên trước mặt Ngài SuPhop…
"SuPhop tiên sinh, cảm tạ Ngài đã giúp tôi giải quyết mấy vấn đề rắc rối. Tôi xin mời ngài một ly."
SuPhop nhìn ly rượu khóe miệng khẽ nhếch lên nói:
"Những người trong giới giải trí thường có cách giao tiếp rất tốt..Nhưng hình như cậu là ngoại lệ...Với lại, sau này khi ở bên cạnh tôi không cần xưng Ngài này Ngài nọ đâu...Nghe rất xa lạ...Tôi lại thích sự thân mật gần gũi hơn một chút..Cứ gọi tôi là Phop và xưng em là được rồi..Có hiểu chưa..?"
"Vâng..Thư Ngài...À Anh Phop.." Tôi bối rối đáp trả.
"Đang nghĩ gì?" Thấy tôi im lặng người đàn ông cúi đầu, bên tai vang lại giọng nói êm ái..
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên gương mặt trắng hồng..Không hề có một người nào giống cậu ta. Trước mặt Suphop, những người khác đều cố gắng chỉn chu, nịnh nọt anh ta, nhưng mà vẻ thuần khiết,trong sáng như vậy thì là lần đầy tiền Ngài ấy nhìn thấy.
"Tôi đang suy nghĩ là nên làm nào mới khiến nào vui vẻ như những người khác.."Tôi căng thẳng nói..
Ngón tay ấm áp của anh ta vuốt ve trên mặt tôi, nâng chiếc cằm của tôi lên
"Cậu là cậu, người khác là người khác. Mỗi người sẽ có một cách khác nhau...Cậu tự mình thể hiện đi...Tôi thích người chủ động một chút.."
Hắn cúi đầu, nói khẽ. Những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve như là đang hưởng thụ sự mềm mại của tôi.
Nghe anh ta nói vậy..Tôi liền nâng ly rượu lên uống một ngụm rồi đặt xuống.
Đôi tay trắng mịn nhẹ nhàng vòng qua cổ Phop, thân thể uyển chuyển tiến sát lại gần, chậm rãi đặt môi lên đôi môi mỏng của hắn.
Rượu chậm rãi rót vào, Tôi cảm thấy có một luồng nhiệt ấm áp lan toả..
SuPhop không khó mà nhận ra được, cơ thể người trong lòng bỗng nhiên cứng ngắc. Đôi mắt thoáng hiện nét cười.
SuPhop đã đánh giá thấp sự hấp dẫn mà người này mang lại cho hắn...Sự mềm mại này khiến hắn vô thức đưa tay lên ôm lấy người trong lòng..
Tuy tôi vô cùng xấu hổ, nhưng vì tiền đồ của chính mình, tôi chẳng có biện pháp nào khác!
Lực tay bên hông bỗng tăng thêm, người đàn ông cũng bắt đầu chuyển từ bị động sang chủ động, lập tức ôm chặt tôi vào lòng...
Hắn bá đạo, cúi đầu. Không chỉ là chậm rãi nữa mà là tham lam chiếm đoạt vị ngọt của tôi...Hơi thở đậm mùi nam tính xâm nhập vào từng ngóc ngách khắp đôi môi tôi.
"Phop...Phop…"
Tôi vô thức vung đôi tay nhỏ bé để lên ngực anh ta, thế nhưng sức của tôi không thể đấu lại với ai đó được..
Ly rượu từ trên tay tôi rơi xuống, hơi thở trong nháy mắt trở nên dồn dập!
Đầu lưỡi của người đàn ông linh hoạt đưa vào trong chiếc miệng thơm tho của tôi, trêu đùa tôi với kỹ thuật cao siêu.
Mút hết vị ngào của tôi.
Sao người đàn ông này bá đạo như vậy?
Tôi vô thức cựa quậy, muốn giãy ra, nhưng lại càng khiến Ngài ta xâm nhập càng sâu hơn.
Chưa bao giờ cảm nhận một loại cảm giác nóng bỏng như vậy khiến tôi cảm thấy có luồng khí nóng lan tỏa khắp khuôn mặt.Kích thích sự nhiệt tình trong tôi....
Cơ thể hai người không ngừng triền miên, khát vọng sâu thẳm nhanh chóng khiến không khí xung quanh nóng lên.
Thân thể tôi dần dần tự đáp lại anh ta. Hai cái lưỡi nhẹ nhàng quấn quít triền miên...
Bàn tay chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, luồn vào trong áo tôi xoa dịu làn da mềm mại . Đôi tay ấm nóng càng tham lam, những ngón tay thô ráp di chuyển đến đũng quần tôi , mang theo sức mạnh cực nóng.
Tôi mở lớn hai mắt, cảm giác nóng bỏng dưới thân khiến tôi lập tức tỉnh lại.
Trời ạ!
"Không được." Giọng nói của tôi yếu ớt, càng khiến người đàn ông có cảm giác cưng chiều.
Phop buông tôi ra . Đôi mắt tà mị đầy uy lực nhìn tôi nói…
"Em thật sự có đủ năng lực khiến tôi phải điên cuồng!"
Hắn vươn tay, mơn trớn vuốt ve gương mặt mê người của tôi: "Xem ra, tôi đã đánh giá thấp năng lực của em!"
Mặt tôi ửng hồng, mắt to mờ sương, ngơ ngác như chú nai con lạc đường, bất lực nhìn hắn. Nhìn biểu hiện của nàng, khóe môi Phop có chút run run.
Phop lại vuốt ve gương mặt tôi lần nữa. Sau đó, anh ta ngồi thẳng dậy, giọng nói trở nên lạnh lùng….
"Nếu chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đừng có chủ động khiêu khích...Lần này tôi tha..Sẽ không có lần sau.."
Tôi lập tức ngồi thẳng lại không hiểu được, tại sao anh ta bỗng chốc lại lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ vì tôi đã cự tuyệt sao?
"Xin lỗi Phop, em em…"
"Được rồi! Tôi còn không đến nỗi phải đi ép buộc ai.."
Tôi quay mặt đi, tôi biết rõ bản thân nếu làm không tốt thì cuộc giao dịch này sẽ kết thúc mà mọi việc cũng biến mất theo..
Tôi chỉ im lặng, ngồi trên chiếc ghế sopha rộng lớn đối diện với hắn. Tôi muốn đập tan sự tĩnh lặng này nhưng… tôi chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Tôi liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đang chìm đắm trong suy tư.
Chợt Phop ngẩng đầu lên…
Đôi mắt tôi không hẹn mà gặp, đối diện đôi mắt thâm sâu của anh ta. Trong chớp mắt, cặp mắt ấy lóe lên một tia giễu cợt, ngay lập tức, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Tôi vội vã liếc nhìn sang chỗ khác, nhưng không hiểu tại sao lại có cảm giác bối rối như bị bắt quả tang vậy...
"Em đang lén nhìn tôi à?" Anh ta đã biết nhưng vẫn còn cố hỏi, trên môi hơi có ý giễu cợt.
"Đâu có..Em chỉ là đang suy nghĩ một chút.." Tôi nhanh chóng biện minh. Phop không nói gì, buông văn kiện xuống. Ngón tay chậm rãi vươn đến gần gương mặt tôi, Tôi kinh ngạc né tránh một chút.
Một tia không hài lòng chợt thoáng qua,chân mày của anh ta khẽ chau lại..
"Đừng làm cho tôi thêm chán ghét...Nhớ cho kĩ, những ngày này tôi không hy vọng là sẽ ở bên cạnh một con rô bốt..!"
SuPhop lạnh lùng bỏ lửng câu nói, lại tiếp tục trải giấy tờ ra xem, không để ý đến tôi nữa.
Tôi cắn chặt môi trong tuyệt vọng
Ấn Độ...Đảo Maldives
Maldives là thiên đường du lịch nằm ở phía nam quần đảo Lakshadweep thuộc Ấn Độ, thu hút đông đảo du khách từ khắp nơi trên thế giới nhờ vào phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ và sinh hoạt về đêm phong phú xa hoa.
Khi tôi từ máy bay bước xuống thì đã bị phong cảnh mê hồn trước mắt thu hút, chẳng qua, chỗ này càng giống như một thiên đường tĩnh mịch, ngoại trừ mấy vệ sĩ và người làm thì dường như chẳng thấy người ngoài nào.
"Mau đi thôi !"
Phop nắm lấy tay tôi, dường như thấy được sự nghi hoặc trong mắt tôi, lặng lẽ nói một : "Đây là một hòn đảo tư nhân"
Tôi đột nhiên hiểu rõ, hóa ra là như thế.
Tôi nhìn khắp bốn phía...Đảo tư nhân, khả năng là đảo riêng của Ngài ấy rồi... Nhưng mà Ngài ấy đến đây để làm việc gì cơ chứ..Rõ ràng nơi này là một chỗ nghỉ ngơi rất tốt, phong cảnh đẹp đẽ mà lại không hề người ngoài quấy rầy.
Xa xa một căn biệt thự tách biệt ở sát bờ biển đột ngột hiện ra.
Đêm đến..Tuy nói là ban đêm nhưng toàn bộ biệt thự đều được chiếu sáng, bất luận là trên đầu hay dưới chân, ánh đèn lộng lẫy như ngàn ánh sao lấp lánh, khiến ngôi nhà bừng sáng cả một vùng..
Tôi còn đang chìm trong suy nghĩ thì một cảnh tượng khác đập vào mắt tôi..
Trước cổng biệt thự có hai tốp người xếp hàng...
Bọn họ ai ai cũng cung kính, đứng dọc theo lối đi đến tận sảnh chính, khi thấy Phop đi tới thì nghiêm chỉnh cúi người, lễ phép nói: "Hoan nghênh Suphop tiên sinh, Sira Công tử !"
Phop không tỏ vẻ gì, cánh tay rắn chắc ôm ngang hông tôi, chậm rãi đi vào trước ánh mắt cung kính của những người làm.
"Nơi này… còn có ai ở nữa không ?" Tôi cất tiếng hỏi.
"Hiện tại thì chỉ có em và tôi!"Nói xong thì quay người bước lên lâu..
"Còn không lên à?"
Phop thấy tôi không đi theo thì dừng bước..
"Vâng…" tôi lập tức phản ứng, khẽ thở ra một hơi..
"Cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem! Sao lại như vậy được?"429Please respect copyright.PENANATb2gZtVXxb
Trong một căn phòng xa hoa khác, Kongcha mở to mắt nhìn người quản lý ..
"Chuyện này tuyệt đối chính xác, hôm nay tôi đã tìm trợ lý riêng của Suphop tiên sinh và hỏi qua việc này rồi."
Ánh mắt Kongcha lộ vẻ chấn động, ngay sau đó lại chuyển thành lo lắng.
Cậu trợ lí nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Kongcha nên nắm lấy tay cậu ta rồi hỏi: "Có phải là gần đây cậu lo đóng phim mà lạnh nhạt với Suphop tiên sinh hay không? Nếu không đợt công tác này, sao lại không nói cho cậu biết?"
Kongcha nghe xong, ngẫm nghĩ cả nửa ngày rồi nói: "Chắc là chúng ta đã quá lo thôi, có thể Ngài ấy thật sự có việc nên muốn một mình giải quyết thôi..."
Trên hòn đảo nhỏ yên tĩnh, nơi nơi đều lộ vẻ nhàn nhã xa hoa.
Bên ngoài sóng gợn lăn tăn, xung quanh là bầu trời đêm với những vì sao rực rỡ, dưới ánh trăng là bóng dáng người đàn ông cao lớn lừng lững với thân thể bóng loáng.
Tới nơi này, Tôi mới biết được Phop có thói quen bơi vào buổi tối, chắc là vì lịch trình công việc bận rộn mà thành thói quen đi.
Hẳn là hắn rất chú trọng tập thể hình, thân thể đàn ông cao lớn săn chắc cường tráng, tôi bất ngờ bị người đàn ông ngăm đen rắn chắc ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm một cái, khiến toàn bộ gương mặt đều đỏ lên.
Trong nước, Phop như là có cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu lên hướng tầm nhìn đôi mắt đang nhìn mình...Tựa hồ nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của tôi, trong mắt hắn thoáng lóe lên nét cười hài hước.
Tôi ngại ngùng quay đi
Đúng là bộ dáng xấu hổ quẫn bách của tôi chọc cười anh ta, khóe môi vốn đang mím chặt liền chậm rãi khẽ nở nụ cười, sau một khắc, anh ta thuần thục đi lên bờ, dường như anh ta không còn muốn bơi nữa.
Gió đêm khẽ thổi nhè nhẹ, tiếng lá cây xào xạc rung động tựa như lời nói thì thầm.
"Để cho tôi đi cho.."
Tôi đi đến cầm chiếc khăn tắm, khẽ nói nhỏ.
Người hầu đem khăn tắm dâng lên, nhẹ nhàng hạ thấp người một lần nữa lui trở về một bên.
Khăn tắm mềm mại nhẹ nhàng lướt trên người Phop. Gió nhẹ thổi qua mùi hương nhàn nhạt của tôi, thỉnh thoảng vô tình hòa vào hơi thở của anh ta, trong nháy mắt đôi mắt thâm sâu của Phop hiện lên những cảm giác phức tạp..
"Mọi người đều lui ra!" Tiếng nói trầm thấp quyền uy vang lên nhưng ánh mắt vẫn như cũ, nhìn hướng về người đang cúi đầu lau thân thể của Phop mà không hề chớp mắt.
Bể bơi lớn như vậy chỉ còn lại tôi cùng Phop, bầu không khí dần trở nên ám muội đến xấu hổ.
Từng tia nước chảy dọc theo khuôn ngực to lớn rắn chắc của anh ta, dần dần chảy xuống mặt đất, tôi nhẹ nhàng vòng khăn quanh thân thể cao lớn đấy. Tôi cảm thấy hô hấp của mình có chút hỗn loạn, tim đập dồn dập, đôi mắt lại càng không dám nhìn, mãi đến khi, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Tôi ngẩng đầu lên lại bắt gặp đôi mắt thâm sâu lóe ra ánh cười của Phop...
Nhận thấy điểm ấy, Tôi nhíu mày, trong lòng có chút giận, bèn lấy tay đem khăn tắm đặt trên đầu anh ta, kiễng chân lên vò vò tóc anh ta, làm một chút hành động trả thù nho nhỏ.
Bỗng tôi bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, nóng rực xuyên thấu qua y phục của tôi, còn một cánh tay khác thì vơ khăn tắm ném xuống mặt nước.
Thân thể mềm mại của tôi hoàn toàn rơi vào lồng ngực trần của anh ta.
Lòng tôi nhất thời hỗn loạn, ngẩng đầu định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy mái tóc đen của hắn có chút lộn xộn thì không nhịn được mà nở nụ cười.
Nụ cười nhẹ nhàng tựa như là áng mây trôi mang theo tia ấm áp rơi vào trong mắt Phop.
Ánh mắt Phop lập tức chìn chăm chú, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên…
"Này cậu nhóc , đều là do em tặng cả đấy, em chuẩn bị cho tốt đi!" Tiếng nói vang lên đầy hứng thú..
Ánh mắt tôi dịu dàng nhìn Phop, tuy rằng mới biết tới anh ta không lâu, dù trong lòng có chút cảm giác sợ hãi, thế nhưng giờ khắc này, loại cảm giác xa lạ bỡ ngỡ ấy, nhất là khi lúc thấy mái tóc anh ta rối bời, hay là lúc thấy anh ta anh tuấn rạng ngời dưới ánh trăng thì ánh mắt tôi đều không nhịn được mà đứng nhìn ngây ngốc..
Nói rồi tôi giơ đôi tay nhỏ bé của mình chỉnh lại những mái tóc bù xù của Phop.
"Được rồi đó." Tôi hạ tay xuống, giọng nói trong trẻo vang lên...
"Phop…" sau một khắc tôi liền nhớ tới chính mình có chuyện quan trọng cần nói vs anh ta..
"Có chuyện gì ?" Anh ta hơi nhíu mày
"Em có một việc muốn thương lượng với anh." Vừa nghe tôi nói thì vẻ mặt lạnh lùng lại trở về, khiến bản thân tôi không dám hành động hay nói gì thiếu suy nghĩ, chỉ dám cuối đầu xuống nói nhỏ nhẹ.
"Nói đi!" Hắn nói ngắn gọn một chữ.
Tôi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở lời
"Phop, khi nãy trợ lí có gọi cho em nói đang có một vai diễn rất quan trọng muốn tìm em diễn thử, em muốn… em muốn…"
Tôi không dám nói tiếp vì thấy được ánh mắt của anh ta càng ngày càng tối đi.
"Em muốn đi diễn thử?"
Anh ta tỏ vẻ cực kỳ không hài lòng, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng như băng...
Tôi vội vàng giải thích: "Phop, đối phương là đạo diễn vừa mới nhận được giải thưởng lớn ở Hollywood, em thực sự rất muốn đóng thử phim mà anh ta làm đạo diễn. Hơn nữa trùng hợp là người ta lại đang ở đây, bỏ qua cơ hội lần này thật sự rất đáng tiếc."
"Thôi đi!"
Phop không đợi tôi nói xong, liền bất mãn cắt đứt lời tôi. Rồi khoác áo tắm đi vào bên trong nhà chính.
Bầu không khí đang lãng mạn đột nhiên bị đập tan.
Tôi giật mình đứng yên lặng tại chỗ một lúc lâu, lúc sau mới kịp phản ứng lại, lập tức đuổi theo anh ta.
"Khun Phop…"
Khi tôi chạy vào thì đã thấy Phop ngồi thư thái trên chiếc ghế sô pha rộng lớn bằng da, tay đang cầm một ly vang đỏ nhấm nháp..
Khi anh ta thấy bóng dáng của tôi đi vào, cặp mắt bỗng trở nên lạnh lùng.
Tôi cố gắng ổn định lại nhịp thở của mình..
Tôi biết anh ta sẽ bất mãn, thậm chí sẽ nổi giận. Thế nhưng đây là cơ hội hiếm có sau khi hàng loạt việc tồi tệ xảy ra với tôi, nói gì đi nữa thì tôi cũng muốn thử một chút,không muốn bỏ lỡ.
"Phop, xin lỗi, em không muốn từ bỏ cơ hội này. Xin Anh đồng ý có được không?" Tôi khẽ đi tới trước mặt anh ta, trong lòng có chút bất an.
Anh ta tiếp tục nhấp một ngụm rượu , sau đó nhàn nhã dựa thân mình vào ghế, ánh mắt lộ ra vẻ sâu xa , nhìn chằm chặp vào gương mặt đang tái nhợt của tôi…
"Hiện tại em đang đi với tôi.. tôi nghĩ hẳn là em phải cắt đứt mọi thông báo liên lạc với mọi người chứ..."
"Phop, em biết em không nên liên lạc với ai. Thế nhưng lần này thật sự là một cơ hội hiếm có. Xin Anh để em đi được không? Chỉ một lần này thôi." Bất cứ giá nào tôi cũng phải xin đi bằng được..
Phop nhíu mày bất mãn, "Đạo diễn mà em nói , chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi. Sau này, em còn có thể có rất nhiều cơ hội khác có thể hợp tác với anh ta!"
Ngụ ý đã quá rõ ràng, chỉ là…
"Đối với anh mà nói thì đó là nhân vật nhỏ. Nhưng đối em mà nói thì đây là cơ hội rất khó có được!"
Tôi nắm chặt tay, "Phop, em đã nghe theo yêu cầu của anh, từ bỏ bộ phim đang đóng dở. Nhưng em không thể bỏ hết tiền đồ được."
"Em cho rằng tôi không đảm bảo được tiền đồ của em sao?" Ánh mắt Phop đột nhiên trở nên sắc bén, như đâm một đao cắm thẳng vào tim của tôi.
Tôi âm thầm hít sâu một hơi rồi nói: "Em biết anh đủ bản lĩnh này... Nhưng em… biết rõ lỡ mình không có khả năng đem niềm vui tới cho anh. Thì sau này em phải làm thế nào..Nên cơ hội lần này em phải tranh thủ..!"
"Vậy em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Lúc này em nên làm gì, không lẽ em không biết sao?" Giọng điệu của anh tỏa ra sự lạnh lẽo..
"Em biết bây giờ đã khuya rồi. Nhưng mà thói quen sinh hoạt của diễn viên là như vậy mà ko phải sao..." Tôi cắn môi nói..
Cặp mắt của anh ta đột nhiên nheo lại, ngửa đầu uống cạn một hơi ly rượu, rồi vung tay lên...
"Xoảng..."
Chiếc ly bị ném mạnh xuống đất, vỡ tan..
Nghe âm thanh người hầu chạy lên..Tính tiến đến để dọn dẹp nhưng...
"Đều cút hết cho tôi!"
Một tiếng quát chói tai vang ra, lúc này hắn đang rất tức giận.
Đám người hầu sợ đến mức lập tức đều lui hết ra ngoài.
Không khí yên tĩnh trong chốc lát. Một lúc lâu sau đó, giọng nói lạnh lùng của hắn chậm rãi vang lên…
"Cần thời gian là bao lâu?"
"Hả?"
Tôi bỗng sợ run, trong lúc nhất thời không biết phản ứng lại thế nào..
Anh ta không kiên nhẫn.
"Cần bao nhiêu thời gian để đi thử vai.."
Tôi vội vàng nói: "Khoảng chừng vài giờ là được rồi."
Anh ta nghe vậy xong, đôi mắt đảo qua tay ấn điện thoại gọi.
"Chuẩn bị xe !"
"Dạ, SuPhop tiên sinh!"
Một câu nói cực kỳ ngắn gọn, nhưng đầy uy quyền..
Đáy mắt tôi hiện ra vẻ vui mừng, ta da anh ta thực sự đồng ý!
"Cảm ơn Phop, em sẽ hết sức cố gắng để nhanh chóng trở về sớm." Tôi nói dịu dàng, giọng nói cũng toát lên được sự sung sướng.
Phop không nói gì, chỉ bỗng nhiên đứng dậy, đi lướt qua tôi, không liếc tôi một cái, đi thẳng lên trên lầu.
Thoáng thấy sự bất mãn cùng tức giận, tôi cụp mắt xuống, cắn cắn môi liền gọi..
"Khun Phop…."
Anh ta dừng lại, xoay người nhìn về phía tôi..Tôi tiến tới đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên cánh tay rắn chắc của anh ấy, tôi nhận thấy rõ ràng sự đụng chạm của tôi đang làm cơn tức giận anh ta vơi bớt phần nào..
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nở nụ cười
"Cảm ơn Anh." Khuôn măt tôi hơi ửng đỏ, nhẹ nhàng kiễng chân lên chủ động mà dịu dàng hôn lên trên mặt anh ấy.
Tôi hôn xong, không đợi anh ấy kịp phản ứng tôi đã quay đầu chạy đi vì sợ anh ấy sẽ nghe được tiếng trái tim tôi đập rộn ràng..
Thân thể cao lớn của SuPhop đứng lặng tại chỗ, trên mặt còn vương lại mùi thơm thoang thoảng. Khi bóng dáng ai đó vừa biến mất, đôi môi lạnh lùng của anh ta lại khẽ nhếch lên nụ cười hiếm thấy.
*****
Lúc tôi rời khỏi phim trường thì đêm đã khuya lắm rồi, mọi vật dường như cũng chìm vào giấc ngủ sâu. Sau vài giờ cố gắng thể hiện hết năng lực của mình..Từ hát đến nhảy rồi diễn xuất...Thì cuối cùng cơ hội cũng đứng về phía tôi...Tôi giơ tay lên xoa bóp cái cổ đầy mệt mỏi của mình..
"Sira, cậu đang ở tại khách sạn nào? Đã rất muộn rồi tôi đưa cậu trở về !" Đạo diễn đi lên phía trước nhẹ giọng nói.
Tôi mỉm cười: "Không cần đâu, tôi tự đi được rồi."
Tài xế của Phop chắc là ở ngay gần đây.
"Đã trễ thế này rồi, cậu có thể đi một mình sao?" Đạo diễn nhíu mày .
Tôi vừa muốn mở miệng giải thích thì một ánh đèn sáng rực chiếu thẳng tới. Chiếc xe xa hoa tối màu dừng lại trước mặt tôi.
"Ồ, vậy là có xe tới đón à, được rồi hôm nay về nghỉ ngơi cho tốt. Sau khi về nước tôi sẽ lập tức liên lạc với cậu.."
"Ừm được, cảm ơn anh, đạo diễn." Tôi cảm kích nói..
Khi đạo diễn rời đi tôi mới đưa mắt nhìn về chiếc xe bên cạnh.
Đây không phải là chiếc xe ban nãy chờ tôi đến..Chiếc xe này là…
Đang mông lung suy nghĩ thì cửa xe hạ xuống...
"Lên xe!" Bên trong xe vang lên giọng nói trầm thấp của Phop..
Tôi cắn cắn môi, đi tới vừa định mở cửa xe phía sau thì bị cắt ngang...
"Ngồi ở phía trước đây...!" Mệnh lệnh ban ra..
Sau khi tôi ngồi vào trong xe, cửa xe đóng lại.., tôi đảo mắt nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện nay..
"Phop, sao anh lại đích thân đến đây vậy..?"
Anh ta không trả lời, chỉ chăm chú lái xe..Chiếc xe lao đi rất nhanh trong đêm tối..
Không gian tĩnh mịch yên ắng...Tôi không tài nào kiềm chế được, ánh mắt chợt đảo qua, lén ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh.
Thực ra anh ta có một khuôn mặt khiến mọi người phải si mê.
Đúng lúc này người đàn ông bên cạnh dường như có cảm giác, bỗng nhiên quay đầu lại…
Cặp mắt đen mãnh liệt đối diện với đáy mắt hoang mang của tôi...
"Đang suy nghĩ điều gì?" Anh ta rốt cục cũng mở miệng nói
"Không, không có gì. Chỉ là đang suy nghĩ màn thử vai vừa rồi…"
Lời còn chưa dứt, chiếc xe đã phanh lại…
"Phop…" Tôi hoảng hốt không biết người đàn ông này muốn làm gì, chỉ là ánh mắt của anh ta quá mức nguy hiểm.
Một khắc sau bờ môi mọng nước đã rơi vào đôi môi cực nóng của anh ta rồi. Đôi môi run rẩy mềm mại của tôi bị ai đó ngang ngược mút lấy toàn bộ mật ngọt...
Thân thể nhỏ nhắn, chân tay thì luống cuống mặc anh ta tùy ý dây dưa trên đôi môi mình hết lần này đến lần khác, từng đợt cảm giác tê dại truyền đi khắp toàn thân..
Một lúc lâu sau, rốt cục Phop mới thỏa mãn rời khỏi cánh môi của tôi, trên mặt mang nét cười.....Ngón tay thô ráp lướt qua môi tôi rồi chậm rãi đi xuống tới xương quai xanh của tôi...Tất cả sự đẹp đẽ này khiến anh ta khó lòng kiềm chế...
"Hình dán nhảy múa ngày hôm nay của em tôi rất thích...Về nhà phải làm lại cho tôi xem.."
Tôi hoảng hốt, đôi mắt mở lớn… Vừa rồi anh ta ở trường quay sao?
"Em không nên nhìn tôi như thế, nếu không…"
"Nếu không làm sao?" Tôi ngây ngốc hỏi.
Ánh mắt Phop đột nhiên khẩn trương: "Nếu không tôi sẽ lập tức muốn ăn em ngay tại đây!"
Tôi cả kinh, vội vàng nhắm mắt lại.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua rèm cửa, Tôi tỉnh dậy từ trong giấc mộng.429Please respect copyright.PENANAHnXmDFpsCV
Thiết kế của gian phòng toàn bộ đều là màu đen trắng đan xen, đơn giản nhưng xa hoa hiếm thấy..
Chỉ là tối qua đã có chuyện gì nhỉ...Có lẽ tôi đã quá mệt mỏi nên ngủ quên mất...Đến làm sao tới được căn phòng này tôi còn không biết...
Tôi liếc mắt về chiếc đồng hồ nơi đầu giường...Aaaaaa bây giờ đã đến buổi trưa rồi sao..!
Tôi gần như bay nhanh xuống giường, nhưng chợt khựng lại vì trên người tôi đang mặc là bộ đồ ngủ, là ai đã thay quần áo cho tôi ?
Đừng nói là…
Tôi không dám nghĩ tiếp, vừa nghĩ là đã biết ai ..Chợt ...
"Cốc..cốc…cốc" tiếng gõ cửa lễ cắt đứt suy nghĩ của tôi
"Vào đi ạ."
Cửa phòng bị mở ra…
Một đám người bước vào!
"Công tử, đây là bộ lễ phục SuPhop tiên sinh chuẩn bị cho cậu, cậu mang thử xem có vừa với người không ah..!" Quản gia cung kính nói...
Tôi ngẩn ra.
"Lễ phục sao?" Vì sao muốn tôi thử lễ phục.."
"Đêm nay SuPhop tiên sinh cần tham dự bữa tiệc trên du thuyền bàn chuyện làm ăn với một người quan trọng, cậu cũng cần đi theo cùng!"
Thì ra là vậy..Tôi cẩn thận nhận bộ lễ phục rồi đặt sang bên cạnh..
"Cậu không mở ra xem sao? Nếu như cậu không vừa ý thì tôi sẽ đi chọn lại bộ khác."
Tôi hơi cong khóe môi. "Không cần, ánh mắt của SuPhop tiên sinh rất tinh tường, nhất định bộ lễ phục này sẽ hợp với tôi."
Quản gia nghe xong thì không nói nữa, song… nhìn về phía tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Chàng trai này rất đặc biệt, không giống như cậu Kongcha kia. Tuy rằng SuPhop tiên sinh chỉ mang theo Kongcha đến một lần, nhưng khi đó cậu ta rất ư là ngang ngược với kẻ dưới, làm quản gia lưu lại ấn tượng không thể nào quên.
Thế nhưng người con trai trước mặt biểu hiện giống như một người không màng danh lợi, điềm đạm, lẽ nào cậu ta không biết được được SuPhop tiên sinh chọn trúng là điều rất may mắn sao?
"Vậy tôi lui ra trước..cậu tắm rửa thay đồ đi ạ.."..Nói rồi quản gia lui ra...Đến khi bóng dáng của người quản gia biến mắt hẳn tôi mới đứng dậy lấy đồ và đi vào phòng tắm..
"Tôi chưa từng có thói quen chờ đợi ai cả, em luôn là người buộc tôi phải phá lệ..!"
Ngay lúc Tôi đang nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái thì một tiếng nói trầm thấp vang lên...
Tôi cả kinh, trợn mắt nhìn người đàn ông đang cười mà như không cười kia, hai cặp mắt đen chạm vào nhau!
"Anh , anh…. Anh làm sao vào được?"
Tôi hoảng hốt, bối rối, mặt mũi trắng bệch, vô thức dơ hai bàn tay lên và cho chân lại che chắn thân thể vì thấy cặp mắt nóng rực của ai đó đang nhìn thẳng vào với một mục đích không mấy tốt lành..
"Em nên nhớ đây là nhà tôi..Sao tôi có thể không vào được..Vả lại tôi lên để gọi em xuống ăn cơm...Tôi đã đợi em rất lâu rồi..."
Phop vốn dĩ là muốn đi xem xem chàng trai này làm gì mà lâu đến vậy bắt anh ta chờ rõ lâu ở phòng ăn...Không nghĩ ra lại được chiêm ngưỡng một màn cảnh sắt tuyệt đẹp đến vậy..
Tôi lúc này mới kịp phản ứng lại, thẹn thùng nói: "Xin lỗi anh, em… em sẽ xong ngay, anh ra ngoài chờ có được không..?"
Trời ạ, nếu anh ta không đi ra, chẳng phải tôi sẽ phải đứng thay quần áo ở trước mặt anh ta sao?
Anh ta như nín nhịn cơn cười của mình.. nhìn tôi một lúc rồi nói...
"Đứng lên đi!" Tôi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không khỏi nói lắp…
"Nhưng mà …"
"Không cần ngại, hôm qua thứ gì nên thấy hay không nên thấy tôi đều đã thấy hết rồi!" Anh ta nhẫn nại cầm khăn tắm, giọng nói trầm thấp mang theo sự trêu chọc.
Tôi hoảng hốt, ko noi được lời nào..Đích thị tối qua người thay quần áo đích thực là anh ta...
"Để tôi tới ẵm em lên sao...?" Đôi mắt đen của anh ta nhìn tôi không chớp mắt.
"Không cần đâu."
Không còn cách nào khác tôi miễn cưỡng nghe lời đứng dậy khỏi bồn tắm, hai bàn tay theo bản năng vẫn giơ lên che chắn thân mình..Thấy anh ta không nói gì, tôi giơ tay với chiếc khăn tắm trong tay anh ta một cách dè dặt. Nhưng khi cánh tay tôi vừa kéo về thì toàn bộ người tôi bị ai đó bao lại bằng chiếc khăn tắm.
Cánh tay anh ta ôm lấy tôi từ phía sau để lau khô thân thể tôi. Hơi thở đầy nam tính của anh ấy như bao vây lấy tôi, trong lúc nhất thời, tôi bị chìm vào cái không khí ái muội này..
Gương mặt tôi đỏ ửng lên những lúc anh ta không biết vô tình hay cố ý chạm vào những nơi nhạy cảm của tôi... Tôi cảm nhận được hơi thở của người phía sau cũng dần dần trở nên khàn đặc.
Ngón tay tham lam xuyên qua khăn tắm vuốt ve khắp thân thể tôi..
Trong lòng tôi cảm thấy sợ hãi, tim đập thật nhanh..
Cơ thể mềm mại cố né tránh anh ta, không ngờ càng né lại càng dính sát vào lồng ngực anh ta, khiến môi hắn áp lên vùng gáy nhạy cảm của tôi, tôi bất chợt rùng mình.
"Phop , giờ không phải lúc ."
Nhưng một giây sau, cái miệng nhỏ nhắn của tôi đã rơi vào trong miệng anh ấy.
Phop hôn tôi càng lúc càng sâu hơn, cơ thể rắn chắc kề sát thân thể mềm mại của tôi. Đến nỗi tôi có thể cảm nhận được vật nam tính cực nóng không có hảo ý đang cọ xát người tôi..
Tôi sợ hãi vô thức né tránh liền nhận lại được cái nhìn không mấy thiện cảm..
"Em an phận chút!"
Cứ như vậy anh ta một lần nữa lại áp chặt môi mình lên đôi môi mọng nước của tôi...
"Đừng… đừng như vậy!"
"Em nên biết rằng đây là nhiệm vụ mà em phải hoàn thành!"
Sự chống cự của tôi không những không ngăn cản mà còn kích thích anh ta.. Anh ta trắng trợn kéo tuột khăn tắm ra khỏi người tôi, khẽ lướt xuống liếm nhẹ xương quai xanh của tôi…
"Nhưng không nên là ở đây được không…"
Tôi gần như ngã vào lòng anh ấy, giọng nói van nài...
Phop đột nhiên dừng động tác lại!
Đôi tay đang giữ chặt tôi chợt buông lỏng ra.
Tôi vội vã nhặt khăn tắm lên che khuất thân thể, thấy anh ta nhíu mày, tôi cắn nhẹ môi, vô thức ngã vào lòng anh ta.
Phop ôm thân thể mềm mại thơm mát của tôi, ánh mắt kỳ quái nhìn tôi
"Nếu không phải bởi vì bữa tiệc đêm nay, em sẽ phải trả giá tất cả cho chính hành vi cự tuyệt vừa rồi."
Tôi ngẩn người..
Làm sao lại thành ra như vậy.
Đúng là tôi biết rõ cuộc giao dịch này, thì tại sao lại liên tiếp né tránh anh ta đến vậy...
"Mặc lễ phục vào tôi xem một chút!" Phop đột nhiên thốt ra một câu.
"Hả?"
Tôi ngẩn ra
Phop vô cùng nhẫn nại, cầm lấy bộ lễ phục đưa cho tôi, lại lặp lại câu kia một lần nữa…
"Mặc vào! Tôi không muốn đêm nay em có bất cứ sơ xuất gì!"
Tôi hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Không sai, anh cần chính là một bình hoa hoàn hảo, một bình hoa không làm hắn mất mặt!
Nghĩ tới đây lòng của tôi có chút khổ sở.
Thở dài một tiếng, tôi cầm bộ đồ trong tay, vừa định xoay người…
"Đi đâu vậy?" Giọng nói bất mãn trầm xuống
"Em đi thay quần áo."
"Không cần, thay tại đây!" Tiếng nói trầm thấp của Anh ta ngang ngược ra lệnh.
Khăn tắm nhẹ nhàng rơi xuống đất, khuôn mặt ửng đỏ vì ngại ngùng
Bộ lễ phục được mặc vào, che khuất đi ánh mắt tham lam của anh ta, khiến anh ta trong nháy mắt có chút ngạc nhiên.
Bộ đồ này dường như được may sẵn cho tôi vậy... Mang nó vào dường như tôn lên dáng vẻ hoàn mỹ của mình..
Đôi mắt tôi nhẹ nhàng lướt quan xem biểu hiện của người bên cạnh.
Phop hơi nhếch miệng toả ý thỏa mãn, đứng dậy đi đến sau lưng tôi
"Em đẹp đến mức chấn động lòng người." Phop cúi đầu xuống nói, đôi mắt như chim ưng nhìn vào hình ảnh của tôi trong gương, con ngươi đen lóe lên những tia khen ngợi.
Đây là lần thứ hai ta nói tôi như vậy.
Lúc này trong tôi dấy lên một chút tò mò, lec nào Kongcha trong mắt anh ta không phải như thế sao?
"Đêm nay tôi muốn xem dáng nhảy múa của em, mà tôi còn muốn… phải cuồng nhiệt hơn nữa!"
Bàn tay của Phop chậm rãi lướt xuống ven theo đường cong cơ thể tôi, cặp mắt đen nhìn chằm chằm tôi trong gương, hiện lên dáng vẻ thích chinh phục và bá đạo của một người đàn ông thành đạt!
ns 15.158.61.6da2