Có xe máy của Chai-ya được một người dân làng lái đến đã được trưởng làng nhờ chở đưa bà Si và và Mint đến nhà Por Kru, khi đến nhà cả hai đều chạy vọt lên cạnh cầu thang. Bà Si và Mint vội vàng bước vào khu vực hành lễ. Por Kru Parun đã mở mắt sau khi thiền định. Khi Jhettana, Khemjira và Charnvit nhìn thấy bà Si và Mint đã trở lại, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Họ theo dõi Pearnmai, người vẫn đang lên cơn co giật cùng với sự quan tâm, cầu nguyện cho bạn mình trở lại trạng thái bình thường.
"Cô ấy đây rồi." Bà Si nói trước khi đặt thùng xôi bên cạnh Pearmai. Đôi bàn tay nhăn nheo của bà mở nắp và lấy ra một sợi chỉ thánh buộc quanh cổ tay Pearmai vừa tụng kinh:
“Khwan của Pearmai đã quay về. Bây giờ, hãy quay trở lại cơ thể của ngươi. Sa attha lattha sukhita wirunha phutthasa sane arokha sukhita hohi saha sapphehi yatiphi."*
*Khatha này thường được tụng trong các sự kiện cầu phúc ở Thái Lan
966Please respect copyright.PENANAuKsNv3InoX
Đúng lúc đó, Parun nhìn thấy một làn khói trắng mờ nhạt bộc lên từ thùng chứa và bay vào miệng Pearmai. Lúc đó đôi mày nhíu lại của cô từ từ giãn ra.
Pearmai thực sự đã được cứu.
"Phutthoraksa thammoraksa sangkhoraksa. Đừng biến mất nữa. Hãy quay về và ở lại với cơ thể của ngươi, Omsawaha." Sau khi bà Si niệm xong khatha. Cơ thể đang co giật thả lỏng. Đôi mắt trợn ngược trở lại vị trí ban đầu và cái miệng méo mó đã trở lại hình dạng bình thường. Chẳng bao lâu, mí mắt cô nhẹ nhàng khép lại, hơi thở cũng dần ổn định. Khemjira mỉm cười vui sướng trong khi Mint nhẹ nhõm lặng lẽ lau nước mắt của mình. Mặc dù trước đây cô vẫn hoài nghi về những điều siêu nhiên như vậy nhưng cô đã ngay lập tức thay đổi suy nghĩ.
Sau đó, bà Si kêu gọi mọi người có mặt buộc sợi chỉ thánh quanh cổ tay Pearmai như một nghi thức chào mừng khwan của cô quay lại. Por Kru là người đầu tiên làm như vậy, tiếp theo là Chai-ya, Kaew, Mint, Khemjira, Jhettana và Charnvit.
Khi mọi việc cuối cùng đã được giải quyết, Por Kru Parun bảo mọi người về nhà và nghỉ ngơi, ngoại trừ Chai-ya và Jhettana, những người phải ở lại và giúp anh ở đây vì Por Kru sẽ thực hiện phép chiệu linh hồn tối nay. Vì vậy, phải có người trông chừng cơ thể anh để ngăn chặn bất kỳ sự xáo trộn nào.
Charnvit bế Pearmai xuống nhà Por Kru, giống như khi anh đến, theo sau là Bà Si và Kaew, với Mint đi sau ở cuối hàng. Với ánh mắt sắc bén, Por Kru quay sang Khem và nói: "Mày cũng ở nhà dì Kaew đi."
Miệng Jhettana há hốc trong khi Khemjira chớp mắt, bối rối nhìn Por Kru. Nhưng nhớ lại những sự kiện xảy ra thời gian gần đây, Khemjira hiểu rằng mình ở đây cũng chẳng ích gì,cậu không thể giúp Por Kru. Ở lại sẽ chỉ là gánh nặng nên cậu từ từ đứng dậy và đi theo Charnvit với vẻ mặt chán nản.
"Por Kru, tại sao thầy lại muốn cậu ấy ngủ ở nơi khác?" Jhettana hỏi, khuôn mặt nhăn nhó vì bối rối.
Parun nghe vậy liền nhặt một cây gậy và dùng nó đập vào đầu Jhettana.
"Oi." Jhettana xoa đầu, nhăn mặt.
"Vậy tại sao cậu lại muốn anh ấy thức cả đêm ở đây với chúng ta?"
Lý do rất đơn giản: nếu Khemjira ở lại, chắc chắn anh ấy sẽ không để bạn mình đi ngủ. Và càng nghỉ ngơi ít, tinh thần của cậu càng yếu đi.
Jhettana nở một nụ cười khô khan với Por Kru, nhanh chóng giơ tay lên đầu xin lỗi vì nhận ra mình đã hiểu lầm Por Kru.
"A, con quên mất. Con xin lỗi."
Sau đó Parun bắt đầu thiền để bước vào trạng thái tập trung sâu, với Chai-ya ngồi canh gác, giữ cho ngọn đèn dầu luôn cháy và đảm bảo nến bên cạnh Por Kru không bị tắt. Trong khi đó, Jhettana đi xuống nhà với một cuộn chỉ thánh, quấn quanh những cây sambong xung quanh nhà. Sau đó anh ta đi vào bếp bên dưới nhà, pha một ít cà phê đen và lấy một ít đồ ăn nhẹ để canh chừng, đảm bảo không có linh hồn nào xâm nhập vào lãnh thổ. Và có vẻ như, đúng như Por Kru đã nói, đêm nay anh ấy thực sự sẽ không ngủ được.
Tối nay, Kaew sắp xếp chỗ ngủ cho họ ở sảnh giữa của ngôi nhà, giữ khoảng cách giữa nam và nữ, cô ngồi lựa phân chia hạt giống và trông chừng khi họ ngủ gần đó. Một chiếc đèn lồng mang lại ánh sáng dịu nhẹ trong bóng tối.
Khemjira nằm xuống cạnh Charnvit, trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh Por Kru giơ gậy đánh, vẻ mặt hung hãn của anh. Ánh mắt và lời nói của anh khi bảo cậu hãy ở lại với Keaw. Những ký ức này cứ tua đi tua lại trong đầu cậu khiến cậu muốn khóc.
Khemjira không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy đau lòng trước hành động của Por Kru đến vậy. Suy cho cùng, Por Kru không làm gì sai cả, thực tế là anh ấy đã làm điều đúng đắn.
Càng nghĩ về điều đó, trái tim cậu càng đau đớn và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu. Khemjira lặng lẽ khóc một mình cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Khoảng hơn ba giờ sáng, Khemjira thức dậy và có cảm giác có ai đó đi ngang qua mình. Khi điều chỉnh tầm nhìn, cậu thấy đó là Pearmai, người đang định mở cửa và đi ra ngoài.
”Pear!” Khemjira gọi, nhưng Pearmai thậm chí còn không quay lại nhìn. Thấy vậy, Khemjira nhanh chóng đứng dậy và lắc Charnvit, nhưng anh không tỉnh dậy. Cậu bò tới đánh thức Mint nhưng Mint cũng đang ngủ say. Đối với Kaew, không thấy cô ấy còn ở đó nữa.
Khemjira sợ hãi nhưng cậu không thể để Pearmai đi ra ngoài một mình. Vi vậy, cậu đứng dậy, xỏ giày và chạy theo Pearmai.
"Pear, đợi tôi!" Khemjira cố gắng gọi nhưng Pearmai dường như không nghe thấy và tiếp tục bước đi như đang lên cơn thôi miên. Khemjira hiểu rõ điều này vì bản thân cậu trước đây cũng từng bị mộng du, thậm chí suýt nhảy khỏi ban công. Cậu biết mình phải đuổi kịp Pearmai và tóm lấy cô.
"Pear!”
Nhưng Khemjira càng chạy, Pearmai dường như càng tăng tốc cho đến khi biến mất trong rừng.
Khemjira do dự, lo lắng nhìn xung quanh. Charnvit không thức dậy và những người dân làng có thể giúp đỡ đều đã lên núi. Quá xa để có thể chạy đến Jhettana và Por Kru để được giúp đỡ. Khemjira lo sợ rằng nếu Pearmai biến mất lần này, cô ấy có thể sẽ không bao giờ quay trở lại. Cuối cùng, cậu quyết định chạy theo Pearmai vào rừng.
Charnvit lật người sang phía bên kia. Ánh sáng nhấp nháy của chiếc đèn lồng lọt vào mắt anh, khiến anh phải chớp mắt tỉnh giấc. Tuy nhiên, thứ đầu tiên anh nhìn thấy không phải là cái đầu nhỏ của Khemjira bên cạnh. Bên Charnvit giờ chỉ còn là một khoảng trống, xa hơn nữa là khuôn mặt của Pearmai, vẫn đang ngủ say bên cạnh Mint.
Anh nhanh chóng ngồi dậy, mò mẫn tìm cặp kính rồi đeo vào. Sự rõ ràng chỉ củng cố thêm sự thật rằng Khemjira đã biến mất.
"Dì Kaew, dì có thấy Khem không?" Charnvit hỏi Kaew, người vẫn đang ngồi phân loại ngũ cốc gần đó.
"Hả, đứa bé ở đây.. É!?" Kaew định nói rằng Khem đang ngủ ngay bên cạnh Charnvit nhưng nhận ra rằng không còn ai ở đó nữa.
Lúc này, Mhek và Lah dẫn đầu đội tìm kiếm đang thực hiện nghi thức xin lỗi thần hộ mệnh nơi đây và thần rừng để giúp dọn đường phía trước, giúp họ tìm ba thành viên mất tích và đưa họ trở về.
Parun gửi linh hồn của mình đi khắp tám hướng để tìm kiếm ba thành viên mất tích, nhưng dù có tim kiếm kỹ lưỡng đến đâu, anh cũng không tìm thấy gì.
Khi họ đang thắp hương và thắp nến, một cơn gió bất ngờ thổi mạnh đến nỗi họ không thể giữ được ngọn lửa.
Dù dũng cảm và không sợ ma nhưng các thành viên không khỏi lo lắng nhìn xung quanh vì chưa bao giờ gặp phải sự việc như vậy trước đây. Tất cả đều nhanh chóng quỳ xuống và đồng thanh cầu nguyện.
Parun từ xa theo dõi tình hình, lắc đầu thở dài. Có vẻ như họ sẽ không để bọn trẻ quay lại dễ dàng..
Parun quyết định hợp nhất tám phần linh hồn của mình thành một và bay lên đỉnh núi, băng qua những tán cây che khuất lối đi cho đến khi đến nơi sâu nhất của khu rừng, nơi chưa từng có ai đặt chân tới.
Ở đó, ẩn sau thác nước là một hang động nhỏ.
Linh hồn trong hình dạng con người bước qua thác nước vào hang động. Parun luôn nhận thức được nơi này và những gì ở bên trong nó, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc xâm nhập vào đây, dù chỉ một lần.
Tuy nhiên, vấn đề này khiến anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầu xin sự giúp đỡ.
Parun dừng bước khi gặp một vũng nước dài kéo dài đến tận cùng, không còn đường đi tiếp. Anh chắp tay lạy, phủ phục xuống nền đá và nói với người đang quan sát mình:
"Hỡi người bảo vệ nơi này và người bảo vệ rừng, nếu tôi, Parun Ruangdech, đã xúc phạm người bằng hành động, lời nói hoặc suy nghĩ, dù cố ý hay vô ý, tôi cầu xin sự tha thứ của người ." Parun phủ phục một lần nữa rồi nói tiếp.
"Hôm nay, tôi có một rắc rối và đến để cầu cứu sự giúp đỡ của người. Xin hãy thương xót và chấp nhận yêu cầu của tôi. Nếu công đức của tôi không đủ cho mong muốn đó, tôi sẵn sàng rời đi."
Đúng lúc đó, vô số ánh sáng từ đom đóm trong hang tỏa sáng, chiếu sáng xung quanh. Tai Parun nghe thấy âm thanh của thứ gì đó đang di chuyển trong nước, tiến lại gần. Bóng của sinh vật này từ từ xuất hiện trên vách hang, để lộ hình dáng của một con rắn lớn.
Một con rắn đen khổng lồ nổi lên từ mặt nước, ngẩng đầu cao khoảng hai mét. Đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm của nó nhìn xuống người đàn ông đang chắp tay bên dưới.
Bằng một giọng trầm sâu và vang vọng, nó nói trong đầu:
“Nêu công đức của ngươi không đủ, ta đã không thể đến đây.”
Parun phủ phục trước những lời đó. Con rắn đen, được gọi là Puchong, sau đó tiếp tục:
"Ngươi đến đây vì ba đửa trẻ đó phải không?"
Parun gật đầu, sau đó ngước mắt nhìn con rắn khổng lồ, nhìn sâu vào đôi mắt to màu hổ phách của nó. Anh nhìn thấy hành động của ba đứa trẻ kể từ khi họ bước vào rừng. Từ chửi bới, xúc phạm thần linh, khạc nhổ, xả rác, gây tiếng động lớn làm mất trật tự cho đến đi tiểu lên cây có thần cây sinh sống mà không đưa ra lời xin lỗi.
Như thể con rắn muốn Parun hiểu tại sao những đứa trẻ đó lại biến mất.
"Sau chuyện này, tôi sẽ bắt họ phải trả giá cho hành động của mình. Tôi chỉ yêu cầu người thả họ... còn sống."
Puchong nhìn Parun, người đang nhìn chằm chằm vào mình mà không nói gì hay nao núng trước hình dạng hiện tại của mình và dám yêu cầu mạng sống của những người đã phạm sai lầm. Ký ức từ hàng trăm triệu năm trước lại tràn về một lần nữa.
Có một số thứ không bao giờ thay đổi.
Puchong vươn vai rồi lùi xuống nước cho đến khi đầu họ ngang bằng nhau rồi nói:
“Ta sẽ bảo Nang Ta-khian* thả những đứa trẻ đó ra, nhưng chúng phải xuất gia làm tu sĩ ít nhất sáu năm và tuân theo tám giới suốt đời. Nếu chúng không làm như vậy, ta sẽ đến bắt chúng và khiến chúng trở thành linh hồn. Lang thang trong khu rừng này ta sẽ đảm bảo rằng chúng sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy yên bình."
*Nang Ta-khian: là một linh hồn ma nữ trong văn hóa dân gian của Thái Lan. Hồn ma này thường xuất hiện ở cây sao đen. Đây là loài cây rất lớn được gọi là Ta-khian (ตะเคียน) trong tiếng Thái, do đó hồn ma mang tên loài cây này.
966Please respect copyright.PENANALmPdiVMpjN
Parun lại quỳ lạy tỏ lòng biết ơn nhưng anh cứng người khi nghe câu tiếp theo con rắn nói trước khi chìm xuống nước. Những con đom đóm dần dần mờ đi ánh sáng, nhưng câu nói vừa rồi vẫn vang vọng trong đầu anh.
"Nhưng ta chỉ có thể thả ra ba người, còn lại một người, ngươi phải chính mình đi tìm.”
Linh hồn của Parun đã trở lại cơ thể anh. Đôi mắt đen tuyền của anh lâp tức mở to. Cùng lúc đó, Jhettana và một cậu bé khác tên Charnvit hoảng sợ chạy lên câu thang và bò tới, chắp tay trước mặt anh với vẻ cảnh giác.
"Por Kru, Khem đã biến mất!”
Câu nói đó đập vào đầu Parun như một tảng đá.
Nghe Charnvit giải thích rằng Khemjira đã biến mất mà không ai để ỷ, kể cả Kaew, người đang cảnh giác quan sát và không thấy cậu ấy rời đi, càng khiến anh bực tức hơn.
Những lời cuối cùng của thần rừng cho thấy người đó không đồng lõa trong vấn đế này và không thể đưa ra bất kỳ sự giúp đỡ nào. Điều đó có nghĩa là sự biến mất của Khemjira là do số phận của chính cậu ấy.
"Chú Chai, đi giúp trưởng làng và các thành viên câu lạc bộ. Nói với mọi người rằng những đứa trẻ đó vẫn còn sống, hãy tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng chúng sẽ được tìm thấy."
"Vâng, Por Kru." Chai-ya nghe lời và vội vàng đứng dậy rời đi ngay lập tức vì anh không thể làm gì để giúp Khemjira.
Sau khi Chai-ya rời đi, Parun quay sang Jhettana và Charnvit.
"Hai người hãy chú ý đến nến và đèn. Đừng để lửa tắt. Nếu đã hơn một giờ mà ta chưa về, hãy thắp một nén nhang gọi ta.”
Jhettana nhanh chóng giơ tay lên đâu để nhận mệnh lệnh của Por Kru. Mặc dù Charnvit vẫn còn bối rối nhưng anh cũng làm điều tưong tự.
Parun nhắm mắt lại, nhớ lại khoảng thời gian anh bước vào chiều không gian của Ram-phueng. Anh tập trung thiên định vào những hình ảnh và cảm xúc từ thời điểm đó để tìm đường quay trở lại không gian đó.
Sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng vào được. Tuy nhiên, anh chỉ đến được bến tàu của một ngôi nhà cổ Thái Lan. Anh không thể đi xa hơn nữa.
Những gi Parun nhin thấy bây giờ là dấu vết của một tia sét. Cầu tàu nơi anh đứng đầy những đường cháy đen, nhiều cây cối xung quanh nhà bị đổ và đè nát mái nhà.
Tia sét từ đêm hôm trước chắc chắn cũng đã ảnh hưởng đến chiều không gian của Ram-phueng.
Parun cảm nhận được Ram-phueng đang trốn trong ngôi nhà trước mặt mình. Linh hồn của nó chắc chắn đã bị tổn thương ở mức độ nào đó nên mới im lặng, không gây náo loạn bên ngoài.
Tuy nhiên, linh hồn của Khemjira không có ở đây.. Vậy đã đi đâu rồi?
Khemjira không biết mình ngất đi khi nào mà tỉnh dậy trong một căn phòng ngủ có cảm giác quen thuộc đến lạ lùng.
"Tỉnh rồi hả Khem?" Người nói chuyện là một người đàn ông cao lớn trong bộ đông phục kaki với khuôn mặt đẹp trai và giọng nói nghe quen đến lạ. Khemjira cau mày và lùi lại khi người đàn ông bước lại gần.
"Anh là ai?"
Người đàn ông khẽ cười nhẹ, nhưng đôi mắt đen lại không có chút lấp lánh nào, như thể anh ta không thực sự thấy buồn cuời. Sau đó anh ngồi xuống cạnh giường và dựa sát vào Khemjira.
"Chúng ta đã nhiều đêm không gặp, bây giờ em đã quên tôi rồi à?"
Khemjira nhìn vào mắt người đàn ông, cố gắng tìm hiểu những ký ức đang mờ nhạt của mình.
Đã mấy đêm không gặp nhau rồi…?
"Nhìn kỹ ngôi nhà này nhé Khem."
Khemjira làm theo lời bảo và nhận ra rằng mọi thứ xung quanh mình đêu có từ thời xa xưa, giống như một cảnh trong một bộ phim cổ trang Thái Lan những năm 80 mà cậu từng xem. Sau đó, cậu nhìn thấy một bức tường căn phòng bằng gồ có màu vỏ trứng...
Khemjira mở to mắt khi cậu nhanh chóng quay lại đối mặt với người đàn ông trước mặt.
"Anh có phải là người trong giấc mơ của tôi không?"
Cha-yod gật đầu trước khi nắm lấy tay Khem.
"Khem, em hāy ở lại đây với anh. Từ nay về sau anh sẽ chăm sóc cho em, được không?"
Khemjira rút tay ra và lắc đầu kich liệt.
"Không, tôi không thể. Nếu tôi ở lại đây, điều đó có nghĩa là tôi phải chết, và tôi chưa muốn chết.”
Lới từ chối của Khemjira khiến vẻ mặt Cha-yod trở nên khó chịu.
"Khi nào thì em mới thôi từ chối anh, Khem? Khi nào em mới được gặp anh!"
Khemjira nao núng và ngay lập tức lùi lại vì đột nhiên khuôn mặt vốn tưởng chừng như bình thường của Cha-yod lại bắt đầu tái nhợt và xanh xao ốm yếu.
Cha-yod từ từ bò lên giường, đưa khuôn mặt kinh hoàng đó lại gần Khemjira, nói với giọng lạnh lùng mà Khemjira đã từng nghe trước đây.
“Anh đã trân trọng bảo vệ em mấy trăm năm, em cho rằng anh sẽ để em trở thành của người khác sao? Em nguyện ý!"
Khernjira như bị điện giật, sợ hãi kêu lên trước khi chạy ra khỏi giường, mong thoát khỏi ngôi nhà này và cầu nguyện rằng cuối cùng mình sẽ tỉnh lại.
"Em nghĩ em sẽ chạy trốn khỏi tôi ở đâu!"
Giọng của Cha-yod vang vọng khắp nhà. Khi Khemjira quay lại nhìn, cậu sốc đến mức chân gần như khuỵu xuống. Thứ cậu nhìn thấy là một người đàn ông mặc đồng phục kaki với thân hình vặn vẹo và biến dạng như thể toàn bộ xương đã bị gãy, máu chảy ra từ vết thương, hộp sọ lõm xuống, cổ song song với vai, đuổi theo Khemjira vói đôi chân dường như bất lực…
Khemjira quay người chạy xuống cầu thang nhưng bị vấp ở bậc cuối cùng, trẹo mắt cá chân. Con đau quá chân thực để có thể tin là một giấc mơ, nhưng dù không thể đi lại, Khemjira vẫn chọn cách bò đi trong nước mắt.
Cánh cửa ngôi nhà hé mở cách đó không xa, đột nhiên đóng sầm lại một tiếng 'rầm' lớn. Khemjira, người mà hy vọng đã tan vỡ trong khoảng khắc đó, mở to mắt nhìn hình ảnh cánh cửa đóng kín được thay thế bằng một đôi chân mặc quần kaki, cong vẹo và biến dạng.
Khemjira lập tức cụp mắt xuống, không muốn nhìn vì nỗi sợ hãi đang ăn mòn từng thớ thịt trong cơ thể cậu khiến cậu khó thở. Cậu cuộn tròn và bắt đầu khóc trong im lặng.
Cha-yod quỳ xuống và nghiêng người về phía trước, chi cách chút xíu là có thể vòng tay ôm lấy cơ thể Khemjira.
Nhưng nó đã bị một bàn tay ai đó chặn lại, nắm chặt một nắm tóc và giật ngược về phía sau.
Thứ xuất hiện ra đó là khuôn mặt của Parun, nhìn chằm chằm lại với đôi mắt chứa đầy sự giận dữ mãnh liệt, tròng mắt đen co lại thành từng điểm nhỏ.
ns 15.158.61.6da2