Bé gái nhỏ chỉ định nửa đêm lén ra ngoài bắt đom đóm vì không ngủ được, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Krongkwan là một đứa trẻ thông minh. Cô bé biết rằng Phu nhân Kade-kaew nắm giữ quyền lực cao nhất trong nhà. Mẹ cô bé thường cảnh báo cô bé không được chơi quá gần cô, và cô bé thường xuyên thấy Phu nhân Kade-kaew đánh đập người hầu. Do đó, cô bé rất sợ cô.
Tuy nhiên, sự tàn ác mà cô bé chứng kiến lần này vượt quá sức chịu đựng của một đứa trẻ bảy tuổi. Ngay khi cô bé sắp hét lên, một bàn tay từ phía sau vươn ra và bịt miệng nhỏ bé của cô bé lại.
Phu nhân Ka-kanang, người đã ra ngoài tìm con gái và tìm thấy cô, có thể đoán được chuyện gi đã xảy ra với Ram-phueng ngay cả khi không chứng kiến sự việc.
Ngay cả Phu nhân Rada-ma-nee, hậu duệ của người cai trị thành phố, cũng phải đối mặt với sổ phận khủng khiếp như vậy. Làm sao Ram-Phueng, một nô lệ tầm thường, có bao giờ hy vọng đạt được địa vị ngang hàng với người vợ đầu tiên như Phu nhân Kade-kaew không?
Đôi mắt của Phu nhân Ka-kanang đỏ hoe vì sốc và sợ hãi.
Cô con gái nhỏ của cô đã nhìn thấy điều mà con bé không nên nhìn thấy, và cô không muốn nghĩ đến số phận của họ sẽ ra sao nếu bị bắt.
Krongkwan chỉ vào Ram-phueng. Phu nhân Ka-kanang lắc đầu trước khi bế con gái lên và vừa đi vừa chạy ngay lập tức.
Tuy nhiên, họ không thể thoát khỏi con mắt của Phu nhân Kade-kaew và Ram-phueng, người dường như nhìn thấy ánh sáng hy vọng ở cuối đường hầm.
Phu nhân Kade-kaew, nhìn thấy vẻ mặt đầy hy vọng của Ram-phueng, nở một nụ cười chế giễu. Cô đưa tay ra, nắm lấy tóc Ram-phueng để nâng mặt cô lên nhìn vào mắt cô, và nói:
“Đừng nghĩ rằng họ có thể giúp được ngươi.”
Ram-phueng tiếp tục hét lên đau khổ, nhưng Phu nhân Kade-kaew không cảm thấy thương hại hay thông cảm. Cô quay sang hai người hầu nam đang giữ Ram-phueng và nói:
'Hai người kia, nhốt con nhỏ này lại. Còn những người còn lại, đi theo ta.'
Sau đó, cô đẩy mạnh đầu Ram-phueng ra và sải bước về phía cánh trái của ngôi nhà, nơi Phu nhân Ka-kanang và con gái cô đang ở.
Hai ngày sau, Phraya Worasingh trở về nhà sau khi nhận được tin buồn từ một trong những người hầu trong nhà. Tin đầu tiên là vợ ông, Phu nhân Kade-kaew, đã sinh một đứa con trai, nhưng thật bi thảm, đứa trẻ đã chết chỉ vài phút sau khi sinh. Vấn đề thứ hai liên quan đên Ram-phueng.
Sau khi bị giam trong phòng chứa đồ suốt hai ngày, Ram-phueng được thả ra. Nghe tin chồng trở về, cô vội vã chạy lên nhà để than khóc số phận khủng khiếp của mình và đứa con. Tuy nhiên, ngôi nhà không chỉ có một mình Phraya Worasingh ở đó; còn có rất nhiều những người đàn ông khác cùng dòng máu, cả trẻ lẫn già, tất cả đều nhận được cùng một báo cáo trong thư của họ.
Người hầu nam gửi thư cho mọi người là một người đàn ông của Ok-luang Pakdeevijit, cha của Phraya Worasingh. Ông đến nhà để thông báo cho chủ nhân của mình về mọi diễn biến.
Phraya Worasingh có bốn anh em trai và bảy người họ hàng nam gần, tất cả đều giữ những chức vụ đáng kính nhờ ảnh hưởng của Chaophraya Chalermsak, cha của Phu nhân Kade-kaew và là bạn của nhà vua hiện tại. Bất cứ điều gì xảy ra trong nhà của Phraya Norasingh, dù tốt hay xầu, ông đều phải được thông báo.
Tất nhiên, tất cả những người liên quan đến vấn đề này đều không thể thờ ơ.
“Làm ơn, Ram-phueng, hãy nói cho tôi biết lý do tại sao cô lại khóc!'
Ok-luang Pakdeevijit hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị. Được bao quanh bởi những người đàn ông là chủ nhân của mình, Ram-phueng cảm thấy một tia hy vọng và nhanh chóng ôm chặt cô.
Cô chắp tay, kể lại toàn bộ quá trình tìm kiếm công lý với vẻ ngoài luộm thuộm và nước mắt chảy dài trên má.
Khuôn mặt của Phraya Worasingh ngày càng trở nên lo lắng khi nghe đoạn kết, rồi ông lên tiếng trước khi quay sang ra lệnh cho người hầu đang ngồi gần đó:
"Vấn đề rất nghiêm trọng ! Ta sẽ mong muốn được nghe phu nhân Kade-Kaew và phu nhân Ka-kanang. Kêu họ đến cho ta."
“Vâng, thưa ngài,' người hầu gái trả lời, che giấu nụ cười trước khi đứng dậy và bước ra ngoài. Không lâu sau, cô trở lại cùng Phu nhân Kade-kaew, nguời được người hầu thân cận của cô đỡ. Cơ thể cô yếu ớt và gầy gò, khuôn mặt cô tái nhợt, vì cô quá đau buồn về cái chết của con trai mình đến nỗi không ăn hay ngủ được. Ngược lại, Phu nhân Ka-kanang chỉ cúi đầu bước đi, lặng lẽ nắm tay con gái.
Khi cả ba đã ngồi xuống, Phraya Worasingh bắt đầu chất vấn họ, giọng nói run rẫy và đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ và buồn bã:
“Ram-phueng cáo buộc ngươi giết con ta. Có phải sự thật không?”
Phu nhân Kade-kaew, nguời chồng của cô không hề nhắc đến nỗi đau mất đi đứa con trai và cảnh bà suýt mất mạng vì mất máu, đã nuốt nước mắt và ngẩng đầu lên trả lời.
Sự thật thì ai cũng biết, nhưng bất kể cô ấy nói gì, nếu muốn tránh rắc rỗi, không ai dám bác bỏ lời cô ấy…
'Ngay sau cái chết của đứa con bé bỏng, ta đã bị sốt hành hạ trong phòng mình. Ta không muốn làm điều đê tiện như vậy. Phu nhân Ka-kanang và đứa con của cổ đã đến thăm ta đêm qua. Nếu ngài không tin ta, xin hãy hỏi bà ấy, thưa ngài.'
“Đó có phải là sự thật không, phu nhân?"
Phu nhân Ka-kanang nhìn Ram-phueng một lúc trước khi quay đi và quay lại trả lời chồng mình:
"Đúng vậy, thưa ngài," cô nói. Mắt Ram-phueng mở to không tin vào những gì cô nghe thấy truớc khi cô hét lên một tiếng chói tai, cơ thể cô quằn quại phản kháng, ngay cả khi cô bị hai người hầu nam đè xuống sàn.
"Không! Không đúng! Không đúng! Có phải là phu nhân và tiểu thư của cô đã nhìn thấy những gì phu nhân Kade-kaew đã làm với tôi không? Tại sao cô lại nói dối, phu nhân!?"
Phraya Worasingh nhìn Ram-phueng với vẻ đau đớn và thương hại trước khi quay lại nhìn Phu nhân Ka-kanang, người vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, che giấu cảm xúc của mình.
"Ngươi nói sao?" Phraya Worasingh hỏi một cách gấp gáp.
Ram-phueng, lo sợ rằng mình sẽ không được công ý, quay sang Krongkwan và nói:
"Tiểu thư, tiểu thư đã thấy rồi phải không? Xin hãy giúp đỡ nữ tỳ thấp hèn của người!"
Lúc này, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô bé đang run rẫy bên cạnh mẹ mình. Nhưng khi bàn tay mẹ cô bé nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô bé, con bé hít một hơi thật sâu và nói với giọng run rẫy:
"Con...con thấy..."
Phraya Worasingh nuốt nước bọt trước khi hỏi con gái mình thêm:
"Con đã nhìn thấy gì, Krongkwan?"
"Con thấy Ram-phueng ném đứa bé xuống sông thưa cha." Ngay khi cô con gái nói xong, trong khi Ram-phueng vẫn còn bối rối, thì các nhà quý tộc đang chờ phán quyết đều thở phào nhẹ nhõm.
Vài phút sau, một nữ nô lệ từng là bạn thân của Ram-phueng trước khi cô được làm vợ, chạy đến với một gói thuốc phiện được gói trong lá chuối, nói rằng nó được một thương gia ở chợ gửi đến cho cô.
Thưa ngài, người lái buôn đó nói rằng Ram-phueng đã bảo anh ta gửi thuốc phiện cho cô ấy mỗi tuần một lần, nhưng hôm nay anh ta không gặp cô ấy ở đấy, anh ta đã đưa cho tôi ở chợ."
Với những lời đó, Ram-phueng hiểu ra mọi chuyện. Cô bị gài bẫy vì nghiện thuốc phiện, vì say xỉn, rồi ném đứa con xuống sông, và nghĩ rằng Phu nhân Kade-kaew, người mà cô khinh thường, là thủ phạm, dẫn đến sự điên loạn của cô. Đêm đó. Phu nhân Kade-kaew đã ra lệnh nhốt Ram-phueng lại cho đến khi Phraya Worasingh trở về.
“KHÔNG! KHÔNG! ĐIỀU NÀY KHÔNG ĐÚNG”
“KHÔNGGGGGG!” Ram-phueng hét lên trong đau đớn, nhưng ngay sau đó một người hầu nhét một miếng vải vào miệng cô để làm cô im lặng. Hai cánh tay của cô bị giữ chặt bị hai người hầu nam khác, chỉ để lại đôi chân của cô để đá và quẫy đạp.
Hình ảnh đứa con của cô bị ném xuống sông trước mắt cô cứa vào tim cô như một con dao, hết lần này đến lần khác.
Mọi người đều biết sự thật là gì, nhưng ở đây, sự thật là một điều nguy hiểm. Đó là thứ có thể mang lại tai họa cho chính mình. Ngay cả Phraya Worasingh cũng không dám can thiệp để giúp Ram-phueng.
Khi mọi chuyện đã ổn thỏa, Ok-luang Pakdeevijit đập cây gậy xuống sàn với một tiếng động lớn truớc khi tuyên bố một cách nghiêm khắc:
'Chết tiệt! Đem tên nô lệ thấp hèn này đi và đánh nó đi!"
Ram-phueng bị kéo đi trong nuớc mắt. Nỗi đau thể xác mà cô phải chịu đựng chẳng là gì so với nỗi đau lòng mà cô phải chịu đựng.
Cô chỉ mới bế, ôm và hôn đứa con của minh vài lần trước khi nó bị một người phụ nữ vô tâm cướp mất khỏi lòng cô. Chồng cô không nghĩ đến việc giúp đỡ. Và những người như ánh sáng hy vọng cuối cùng đã chọn cách quay lưng lại với cô, và cô đã bị vu khống và bị kết án phải chết một cách nhục nhã.
Thi thể của Ram-phueng nằm trong vũng máu trên nền đất bẩn thiu, đôi mắt vốn xinh đẹp của cô giờ mở to và đỏ ngầu như mắt của một con quỷ. Nước mắt chảy dài không ngừng từ khoé mắt, và đôi môi bị cắn chảy máu chuyển sang màu tím sầm khi cô thì thầm vài từ:
“Với hơi thở cuối cùng, ta sẽ nguyền rủa tất cả các ngươi.”
“…”
'Kade-kaew, ta nguyền rủa ngươi phải chết đau đớn hơn ta và đứa con của ta. Khi ngươi rời khỏi thế giới này, ta nguyền rủa ngươi sẽ bị thiêu đốt trong Pandaemonium*, bị nuốt chửng bởi địa ngục vĩ đại, không bao giờ được sinh ra làm người nữa.
*Pandæmonium là thủ đô của Địa ngục trong thiên sử thi Paradise Lost của John Milton518Please respect copyright.PENANALiaUG62DKR
518Please respect copyright.PENANAJF7EztrUaZ
Từ nay, ta nguyễn rủa dòng họ các ngươi phải chịu tai ương. Hãy để tất cả các ngươi đều không có con trai. Hãy để tình yêu của con gái các ngươi bị sao băng. Hãy để con trai các ngươi chết trước khi chúng tròn hai mươi tuổi. Ta nguyền rủa các ngươi! Ta nguyền rủa các ngươi!'
518Please respect copyright.PENANAuEJse3vM2h
'Khem! Khem!"
“Khem! Cậu có nghe thấy chúng tôi không?”
Một giọng nói yếu ớt, quen thuộc xuyên qua không gian trước khi cả hai mắt của Khemjjra mở to và nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.
Ram-phueng biến trở lại thành bà Si. Bà có đôi mắt đen kịt và đang siết cổ hai đứa bé bằng một búi tóc trong chiếc áo sơ mi mohom màu xanh. Cả hai đang đá và vật lộn hết sức mình. Khemjira nhớ rằng hai người này là Ake và Thong, những người hầu tinh thần của Pro Kru.
“Khem, chạy đi!”
Một giọng nói khác vang lên trong đầu Khemjira, đưa cậu trở về thực tại. Mặc dù một phần trong cậu không muốn chạy trốn một mình, cậu biết mình không thể làm gì hơn những gì cậu đã làm, vì vậy cậu đã dùng chút sức lực cuối cùng để bơi lên mặt nước nhanh nhất có thể.
Khemjira trèo lên cầu tàu, thở hổn hển và khóc. Cậu bò về phía mép cầu tàu để nhìn xuống nước.
Nỗi buồn, sự bối rối và tức giận dâng trào trong lồng ngực cậu.
Bà Si, Thong và Ake đều bị rơi vào tinh huống khủng khiếp này vì cậu.
Khemjira nuốt nước bọt, vẫn còn nức nở. Một phần trong cậu muốn lặn xuống để giúp bà Si, Ake và Thong, nhưng một phần khác lại sợ rằng cậu sẽ chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn.
Vào lúc đó, Jhettana kéo một cánh tay của Khemjira lại, theo sau là Charnvit, người chạy đến với vẻ mặt lo lắng.
"Khem, mày ổn chứ? Jhettana hỏi. Khemjira lắc đầu, nước mắt chảy dài trên má như thể cậu mất trí. Cơ thể cậu vẫn run rẫy.
"Jhet, Charn. Bà Si, bà Si, bà ấy…aaaaaah," Khemjira hét lên. Vào lúc đó, Jhettana và Chanvit chỉ có thể nhìn nhau bối rối trước khi có người chạy qua cả ba người và nhảy xuống nước.
Phóng!
Jhettana kéo Khemjira lên khỏi mặt đất. Ánh mắt anh dừng lại ở nơi nước gợn sóng. Tim anh đập mạnh, và anh không dám hỏi Khemjira chuyện gì đã xảy ra.
Người nhảy xuống nước chính là Por Kru, người mặc chiếc áo sơ mi trắng nhuộm máu.
Cảnh tượng trước mắt họ là cơ thể của bà Si, không còn bị linh hồn ma quỷ chiếm hữu, và Ake, người đang trôi nổi bên cạnh bà. Ở phía bên kia, không có gì ngoài những tia sáng vàng, tàn dư của linh hồn Thong.
Parun bơi về phía trước để đỡ thi thể của một người mà anh coi là người mẹ khác của mình bằng một tay trong khi tay kia của anh vươn ra để chạm vào đầu của người hầu tinh thần của mình, người đã sống sốt. Anh lặng lẽ đọc một khatha để đưa người đó trở về nhà.
Không lâu sau, Jhettana, Charnvit và Khemjira thấy Por Kru nổi lên từ mặt nước, mang theo thi thể của bà Si. Cảm giác sợ hãi buộc cả ba phải lùi lại vài bước.
Khemjira đứng yên, để Por Kru bế bà Si đi qua cậu trong vòng tay. Điều duy nhất cậu có thể làm là nhìn đôi chân nhợt nhạt, vô hồn của bà Si đau đớn, không dám ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của Por Kru.
”Bởi vì tất cả bọn họ đều biết rằng cơ thể mà Por Kru đang mang trong mình chỉ là một cái xác không hồn.”
ns 15.158.61.8da2