Khi về đến nhà Por Kru, sau khi tắm rửa và thay quần áo, Jhettana bảo Khemjira vào bếp chuẩn bị bữa ăn cho Por Kru. Trong khi đó, anh đi mời Por Kru xuống dùng bữa.
Dân làng đã cho rất nhiều món mặn và ngọt, ngoài ra còn có gạo lứt do họ trồng tại đây nên Khemjira không mất nhiều thời gian để nấu cơm.
Por Kru đi xuống cầu thang một mình trong khi Jhettana đã biến mất. Khemjira liếc nhìn, có vẻ như Por Kru vừa tỉnh dậy. Tóc anh hơi rối nhưng trông vẫn rất đẹp trai.
Khemjira lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẫn rồi vội vàng kéo chiếc ghế từ bàn gỗ lộng lẫy ra cho Por Kru. Trên bàn đã được bày sẵn những món ăn.
Parun ngồi xuống và lập tức bắt đầu dùng bữa, sau đó nhẹ nhàng nói với Khemjira, người đang bồn chồn khó chịu phía sau:
”Hãy đi gặp mẹ nếu mày muốn.”
Khemjira mím môi trước khi nhanh chóng gật đầu.
”Cám ơn, Por Kru”, cậu nói rồi bước vào bếp, lấy khay thức ăn đã làm riêng cho cậu và mẹ rồi đi thẳng lên lầu vào phòng ngủ. Parun nhìn những dĩa thức ăn phong phú trên bàn và thờ dài vì thực ra anh đã ăn tối trước khi hai người về nhà.
“Tối nay ở với mẹ mày nhá. Tao sẽ ngủ bên ngoài”, Jhettana nói, Khemjira gật đầu cảm kích.
“Cám ơn, Jhet.”
“Đừng lo lắng. Hãy gọi tao nếu mày bất cứ điều gì”, Jhettana nói, nhẹ nhàng xoa tóc Khemjira trước khi mang gối và chăn ra ngoài.
Khemjira đặt khay thức ăn cho mẹ xuống sàn, lấy đĩa của mình trong khay ra, đứng dậy mở chiếc bình trên đầu giường rồi quỳ xuống thắp một ngọn nến rồi thắp nhang theo nghi thức, nhắm mắt lại và nói:
”Mẹ ơi, bữa tối con đã chuẩn bị rồi. Có món cà ri xanh mà mẹ thích nữa. Mẹ ra ngoài ăn cùng con nhé.”
Một làn gió ấm áp lướt qua Khemjira, khi cậu từ từ mở mắt ra, cậu nhìn thấy khuôn mặt của mẹ mình, tuy hơi nhợt nhạt nhưng vẫn xinh đẹp như ngày nào.
“Mẹ đây.”
Khemjira cố gắng kìm nước mắt và gật đầu với nụ cười ngọt ngào với mẹ.
“Mẹ ăn đi ạ. Món nào cũng ngon cả.”
Khae-khai gật đầu, nhìn vào đĩa của con bà, trong đó chỉ có mỗi món trứng ốp la bên trên cơm vì cậu đã cho bà tất cả món ngon nhất.
Đôi mắt bà nóng bừng và trái tim trở nên đau đớn. Bà muốn múc mọi thứ chia cho con mình để hai người cùng ăn, giống như bà còn sống.
Nhưng bây giờ, bà không thể làm được điều đó.
Bởi vì bà đã mất.
Bà không còn ở cùng một thế giới với con mình nữa.
Thức ăn cúng cho người mất, người sống không thể ăn được.
“Cám ơn con yêu.”
Họ bị ngăn cản bởi một bình hương. Khae-khai nuốt khan, buộc mình phải ăn trong nước mắt.
“Mẹ ơi, xin đừng khóc. Con…con rất vui khi được…ăn tối với mẹ lần nữa”, Khemjira mỉm cười nói, ngay cả khi nước mắt chảy dài trên má. Cậu vừa ăn vừa lau nước mắt.
Bà gật đầu và ăn.
“Ừm, con yêu, con cũng không nên khóc.”
Cả hai đều tập trung hoàn thành bữa ăn của mình. Sau đó, Khemjira lấy đĩa xuống để rửa và đánh răng trước khi đi ngủ.
“Con sẽ quay lại ngay, mẹ”.
Khae-khai lắc đầu và nói:
“Đừng chạy, con. Chúng ta không nên làm phiền linh hồn gia đình.”
Khemjira mỉm cười và gật đầu.
“Được rồi mẹ. Con sẽ không chạy đâu.”
Trong khi đó, Jhettana mang chiếc balo chứa búa và đinh lên vai và mang theo một thanh gỗ chắc dài khoảng một mét lên cầu thang ra bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của Khemjira. Anh bắt đầu tiến hành đóng đinh ngang cửa sổ để ngăn không cho người bên trong mở được.
Kể từ ngày Khemjira suýt nhảy khỏi ban công, Jhettana không còn tin tưởng cậu ngủ một mình nữa. Ngay cả khi ngủ, anh cũng phải buộc chân cậu vào chân mình. Vì đêm nay họ không ngủ cùng nhau nên anh không khỏi lo sợ, sợ cậu sẽ mơ thấy ác mộng và mở cửa sổ nhảy ra.
Đóng xong, anh cất dụng cụ trở vào nhà, trải mùng rồi nằm ngủ cạnh cửa.
Lúc đó, Parun đang ngồi thiền như thường lệ. Khi nghe thấy có người đóng đinh vào vật gì đó, anh lập tức đoán ra đó là ai.
Thánh thần ơi, là Jhet…
Khemjira quay trở lại phòng ngủ một lần nữa, đi ngang qua Jhettana, người đang nằm gần cửa.
Mẹ cậu vẫn đang ngồi trên giường như trước. Cậu nhanh chóng bò lên giường để đến gần mẹ.
“Mẹ ơi, con có thể ngủ trong lòng mẹ không?”
Khae-khai mỉm cười và nói:”Tất nhiên rồi con yêu.”
Khemjira nằm vào lòng mẹ và bắt đầu kể cho mẹ nghe mọi chuyện cậu đã làm hôm nay. Đôi bàn tay trắng trẻo của mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc con trai, ru con vào giấc ngủ như bà vẫn thường lén làm khi con mình ngủ say.
Bà không dám xuất hiện trước mặt con trai.
Vì sợ con sẽ lo lắng cho mình nên chỉ đứng từ xa dõi theo con.
Khemjira ngước lên nhìn mẹ, nắm lấy đôi bàn tay lạnh giá, vô hồn của bà, áp vào ngực mình và nói:
“Mẹ…ngày mai con…đưa mẹ đến chùa, được không?”
Khae-khai mím môi, mắt rưng rưng. Bà nhẹ nhàng gật đầu, dù rất khó buông tay nhưng bà vẫn phải đề con đối mặt với số phận của chính mình.
Por Kru Parun đã nói với bà rằng nếu bà tiếp tục đi theo con trai mình như thế này chỉ khiến cho mọi việc trở nên khó khăn hơn với Khemjira.
Càng có nhiều linh hồn đi theo cậu, con trai bà càng trở nên yếu đuối.
Bởi vì bà là một linh hồn có quá ít sức mạnh đề chiến đấu với ai nên nếu một ngày nào đó linh hồn của bà sẽ bị ai đó tiêu diệt hoặc bắt làm linh hồn người hầu, con trai bà sẽ đau đớn và tự trách mình.
”Mẹ sẽ đi cùng con.”
Khemjira giơ tay lau nước mắt cho mẹ rồi nở nụ cười dịu dàng.
“Mẹ đừng lo lắng cho con. Con sẽ vượt qua chuyện này. Con sẽ sống lâu, chỉ cần mẹ tin con, được không?”
Khae-khai gật đầu.
“Mẹ tin con….Bây giờ đã muộn rồi. Đi ngủ đi con yêu. Ngày mai con phải dậy sớm”, Khae-khai nói, nhưng Khemjira lắc đầu.
“Nhưng con vẫn muốn nói chuyện với mẹ.”Khemjira cố gắng không ngừng tìm ra nhiều chủ đề khác nhau để trò chuyện với mẹ. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, cơ thể cậu không còn có thể chống lại sự mệt mỏi. Được bàn tay mẹ vuốt nhẹ mái tóc và lời ru mẹ hát đưa cậu vào giấc ngủ. Khemjira dẫn chìm vào giấc ngủ sâu.
“Những giấc mơ ngọt ngào, hỡi đứa con của ta.
Mẹ sẽ hát cho con nghe một bài hát ru.
Đừng khóc, hỡi đứa con của ta.
Con là kho báu của mẹ, con là niềm tự hào của mẹ.”
Lời ru như được gió cuốn đi, hoà với tiếng dế kêu cùng tiếng nức nở, làm rung động trái tim người nghe. Một vài người dân làng nửa mê nửa tỉnh thậm chí còn ngồi dậy đọc kinh, dù không biết người hát ru dịu dàng này là ai…
Khi Khemjira chìm vào giấc ngủ sâu với nụ cười nhẹ nhàng, mãn nguyện trên môi. Khae-khai nhẹ nhàng nhấc đầu con trai lên gối, đắp chăn, vuốt đầu con mình lần cuối và thì thầm:
“Mơ những giấc mơ ngọt ngào nhá, con yêu.”
Khae-khai bước ra khỏi giường và nhìn thấy Jhettana đang ngủ gần cửa. Bà mỉm cười trìu mến, quỳ xuống rồi nhẹ nhàng xoa đầu.
“Cám ơn con rất nhiều vì đã chăm sóc Khem suốt thời gian qua. Từ giờ trở đi, cầu mong con bình an nhé.”
Jhettana cảm thấy có gì đó mát lạnh chạm vào đầu nhưng cơn buồn ngủ nên không thể mở mắt được. Anh chỉ đơn giản cảm giác trong lòng mình…
Parun đang ngồi thiền từ từ mở mắt. Ánh sáng từ ngọn nến lớn giúp anh nhìn thấy bà, dù không rõ ràng.
“Xin chào, Por Kru”, Khae-khai chào trước khi quỳ lạy. Parun thực sự không muốn bà quỳ lạy nhưng cũng không nói trái với mong muốn của bà, nên anh chỉ gật đầu.
“Cám ơn vì đã giúp đỡ tôi và con tôi”, bà nói và nhìn lên với nụ cười xinh đẹp. Sắc mặt Parun hơi dịu lại.
”Tôi chỉ giúp những gì có thể. Thực sự không có gì đâu”, Parun trả lời và Khae-khai gật đầu.
“Khem là một đứa trẻ ngoan,” Khae-khai nói với Parun, người đang im lặng lắng nghe mặc dù anh không hiểu tại sao bà lại nhắc đến việc này.
Bà tiếp tục:”Khem còn có cách cư xử tốt và học giỏi, biết vẽ, nấu ăn và làm việc nhà.”
“Nếu Por Kru cần ai đó, hãy nghĩ đến con trai tôi.”
Parun nghĩ nếu anh đang uống trà trong khi bà đang nói thì anh sẽ bị nghẹn. Thong và Ake ngồi trong góc cũng đưa tay lên che miệng, giấu tiếng cười. Họ thậm chí còn dám nhìn anh một cách hài hước.
Parun không biết nên làm ra vẻ mặt thế nào, nhưng vẫn gật đầu đáp:
”Được”.
Khae-khai mỉm cười, phần nào cảm thấy yên tâm rằng người đàn ông này sẽ giúp Khemjira an toàn trong tương lai, đặc biệt sau vụ việc gần đây đã củng cố niềm tin của bà.
“Xin hãy chăm sóc Khemjira giúp tôi”, bà nói và lạy sụp xuống đất. Mặc dù Parun chưa đưa ra bất kỳ lời hứa nào nhưng vẻ mặt của anh đã dịu đi, mang lại cho bà cảm giác an ủi trước khi hình bóng của bà dần tan biến trong không khí.
Khae-khai lại xuất hiện tại chùa của Pinyo, chồng cũ của mình. Lần này, Pinyo không đứng trên cầu thang. Ông bước xuống đón bà khi bà ngồi ngay ngắn trên mặt đất với khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.
Khae-khai lạy ba lần trước khi ngước lên với nụ cười dịu dàng.
“Em đến để nói lời tạm biệt”, bà nói và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, mặc dù môi vẫn nở nụ cười.
Một cảm giác trống rỗng bỗng ập đến trong lòng Pinyo, nhưng ông vẫn tiếp tục nhìn bà với vẻ mặt bình thản điềm tĩnh trước khi nói với linh hồn của người vợ cũ.
“Cầu mong em bình an, Khae. Đừng lo lắng nữa.” Ông nói và Khae-khai gật đầu trong nước mắt.
Bà nói:”Em biết ơn về mọi thứ”.
“…”
“Nếu không gặp được anh ở kiếp này, không biết em sẽ phải đau khổ đến mức nào.”
“…”
Khae-khai nói trước khi quỳ lạy dưới chân Pinyo: “Nếu thực sự có kiếp sau, em ước chúng ta gặp lại nhau”. Nước mắt rơi xuống từng giọt một, thấm ướt cả mặt đất dưới chân. Đôi tai bà chăm chú lắng nghe tiếng tụng kinh cầu nguyện, cơ thể nhợt nhạt của bà đột nhiên toả ra hào quang vàng rực, lập tức chiếu sáng xung quanh.
“Sappephuttha sappethamma sappesangkha phalapatta patchekanan chayangphalang…”*
*Đây là khatha có tên “Tụng kinh cầu nguyện” được dùng để gọi sức mạnh trong bùa hộ mệnh hoặc các vật thể ma thuật khác mà người tụng kinh đang đeo. Nó có thể được sử dụng để gửi các linh hồn đến sự tồn tại tốt đẹp hơn.
818Please respect copyright.PENANAwGK10a8b4w