Tất cả những người biết chút phép thuật trong làng đồng loạt thức tỉnh khi họ cảm nhận được mối nguy hiểm đang rình rập. Tiếng cú kiu vang vọng trong gió từ phía tây, hướng mà Por Kru Parun, vị pháp sư được mọi người trong làng kính trọng đang ở.
Mọi người trút bỏ chăn và đứng dậy, soạn những món đồ cần thiết vào túi của mình, bao gồm cả Chai-ya, chủ nhân của ngôi nhà bốn mươi sáu và là một trong mười người học phép thuật mạnh nhất làng.
“Có chuyện gì thế, anh yêu?” Kaew cũng cảm thấy có điều gì đó khủng khiếp đang xảy ra khi cô thấy chồng mình đột nhiên đứng dậy thay quần áo, vẻ mặt vội vả như định đi đâu đó.
“Anh sẽ đến nhà Por Kru. Có vẻ như sắp có chuyện không hay xảy ra. Hãy trông bọn trẻ cho đến sáng và đảm bảo không ai được ra ngoài,” Chai-ya dặn dò. Kaew gật đầu, không có ý ngăn chồng mình đi giúp đỡ Por Kru Parun, người mà gia đình cô và làng mang ơn rất nhiều.
“Hãy cẩn thận, anh yêu”, cô nói. Chai-ya gật đầu, quàng túi lên vai rồi rời khỏi nhà. Bên ngoài, Lah và Mhek, những người cũng luyện ma thuật đang đợi. Sau một hồi trò chuyện, họ vội vã đến nhà Por Kru.
Trong khi đó, Charnvit không thể ngủ được vì chưa quen ở đây, mở mắt trong bóng tối của phòng ngủ và nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng nói chuyện từ phía trước nhà.
“Mọi người đang làm gì vào giờ này?” Charnvit cau mày, sự tò mò ngày càng lấn át anh. Anh đứng dậy hé hé cửa sổ và lén nhìn ra ngoài thì thấy Chai-ya và hai người đàn ông khác mà Charnvit nhận ra là chủ nhân các căn nhà mà có thành viên câu lạc bộ của anh ở cùng.
“Họ đang đi đâu vậy?”
Tâm trí Charnvit tràn ngập sự nghi ngờ vì ngoài ba người này, còn có một số người đàn ông khác có cùng phong cách như vậy đang đi bộ trên đường, đi ngang qua nhà Chai-ya và hướng về phía tây.
Đó không phải là…giống như lối Jhettana và Khemjira đã đi vào tối nay sao?
Charnvit thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra trên xe. Chuyện gì đang xảy ra?
Hai người đó và những người trong làng này đang che giấu điều gì?
Charnvit mở cửa, quyết tâm đi theo Chai-ya. Tuy nhiên, khi cánh cửa mở ra, anh nhìn thấy Kaew, vợ của Chai-ya đang ngồi khâu vá dưới ánh đèn dầu ở giữa nhà.
“Ồ, con đi đâu thế?” Kaew hỏi, cũng ngạc nhiên không kém khi thấy Charnvit thức dậy vào giờ này. Trước khi đi, chồng cô đã đọc kinh khatha để mọi người trong nhà đi ngủ, ngoại trừ cô. Cô đã cố đánh thức hai cô gái đang ngủ ở phòng bên cạnh nhưng chỉ thấy họ đang ngủ say. Làm sao người thanh niên này còn thức?
“Chú Chai đi đâu vậy dì?” Charnvit hỏi thẳng. Kaew nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ một lúc, cô biết rằng có thể Charnvit không tin cô, thậm chí còn nghĩ việc này là mê tín dị đoan.
“Không có gì đâu con. Chai có việc bận với bạn bè chú ấy. Giờ đã muộn rồi, con nên đi ngủ”, Kaew khuyên. Charnvit vật lộn với chính mình một lúc trước khi thở dài rồi nhẹ nhàng gật đầu. Vì tò mò, anh không muốn gây rắc rối cho mọi người nên bất đắc dĩ quay về phòng ngủ.
Thế nhưng, dù có làm thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể ép mình chìm vào giấc ngủ.
Ngôi chùa nhỏ trong làng có tổng cộng 13 tu sĩ và những người mới tu. Luang Por Sua, trụ trì, đi dọc theo con đường và dừng lại trước cửa tu viện của một nhà sư.
“Amorn”, trụ trì nhẹ nhàng gọi. Cánh cửa nhà sư mở ra, Amor, người đang quỳ sau cánh cửa, lạy Sua ba lần rồi chắp tay hỏi:
“Có điều gì cần con giúp không, Luang Por?”
“Hãy đi gọi các tu sĩ khác tới chánh điện…ngay bây giờ”
Amorn có thể đoán được từ giọng điệu của vị trụ trì rằng có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra. Vị sư trẻ nhận lệnh và đi làm theo lời dặn.
Chẳng bao lâu, mười ba tu sĩ cùng với những người mới vào sau này đã tập chung đủ. Một số tỏ ra điềm tỉnh, trong khi những người khác tỏ ra hoảng sợ và cảnh giác, không hiểu điều gì đã khiến cho trụ trì gọi họ vào lúc này. Tuy nhiên, không một ai dám hỏi, chỉ đơn giản làm theo lời dặn.
Các Kappiya* đã chuẩn bị chỗ ngồi cho tất cả các tu sĩ, họ ngồi thành một hàng, chắp tay, cầm một sợi chỉ thiêng liêng được truyền cho mọi người. Khi vị trụ trì bắt đầu chủ trì tụng kinh, tất cả các tu sĩ đồng thanh:
*Phật tử cư trú trong một tu viện và hỗ trợ các nhà sư Phật giáo
727Please respect copyright.PENANAFARqR1nVtN
"Burapharatsaming phraphutthakunang.
Burapharatsaming phrathammetang.
Burapharatsaming phrasangkhanang.
Thukkharokhaphayang wiwanchaiye.
Sapphathuk sapphasok sappharok sapphai.
Sapphakhro saniadchanrai wiwanchaiye.
Sapphathanang sapphalaphang phawantume rakkhantu surakkhantu."*
*Đây là khatha gọi là “Tụng kinh hộ trì mười phương”. Được dùng để bảo vệ người tụng kinh và những người khác khỏi nguy hiểm.
727Please respect copyright.PENANAdGpTrLfy4j
Tiếng tụng kinh tràn ngập khuôn viên chùa, mang lại cảm giác bình yên. Vào lúc đó, những kí tự Pali bằng vàng, vô hình bằng mắt thường, từ từ tạo thành một hàng rào xung quanh ngôi làng, che chắn ngôi làng khỏi mọi thế lực ác độc tìm cách xâm nhập.
Các tu sĩ và những người luyện phép thuật có con đường riêng của họ, nhưng trên hết đều có chung mục đích: bảo vệ bản thân, gia đình và người dân trong làng này.
Khi mọi người đến nhà Por Kru Parun, một số người tản ra đứng canh gác xung quanh. Mười người mạnh nhất xếp thành một hàng và đi lên nhà với tiếng bước chân cọt kẹt trên cầu thang.
Dưới chân cầu thang, hai cậu bé có khuôn mặt giống nhau đang quỳ ở hai bên, chắp tay như muốn mời các pháp sư vào nhà.
Nếu đến đây mà không thấy hai hồn ma đang đợi ở cầu thang thì có nghĩa là ngày hôm đó Por Kru Parun không rảnh để gặp ai. Tất cả học trò đều biết rõ điều này.
Chai-ya, Lah và Mhek từng là học trò của Por Kru Sake, ông nội của Parun. Khi ông qua đời, ông đã truyền lại kiến thức phép thuật của mình cho cháu trai. Cả ba người đều coi Por Kru Parun là người có công đức lớn.
Por Kru Sake rất yêu quý đứa cháu trai này. Trước khi qua đời, ông nhờ dân làng chăm sóc đứa cháu trai thay ông, nhưng ngược lại đứa cháu trai lại chăm sóc dân làng nhiều hơn. Giống như mười năm trước, khi cậu con trai sáu tuổi của Chai-ya lang thang vào rừng và mất tích ba ngày, chính Por Kru Parun, người đã xuất gia vào thời điểm đó, đã đi tìm cậu và bế cậu ra trong tình trạng suy yếu. Hình ảnh đó đã khắc sâu vào trí nhớ của Chai-ya. Giống như tất cả những người đến đây, Lah và Mhek cũng đã được Por Kru Parun giúp đỡ.
Khi vào nhà, họ nhìn thấy bóng lưng của một người ngồi trước bàn thờ Phật. Mọi người đều quỳ trước và lạy một cách thành kính.
Parun vẫn ngồi thiền, nhận thức được rằng các học trò của mình và của ông nội sẽ đến bên mình. Đôi môi của anh liên tục đọc khatha không ngừng nghỉ.
Chai-ya, người lớn tuổi nhất trong số mười người, bò về phía trước, lấy ra một khay đựng nến và phát cho mọi người thắp sáng. Họ sắp xếp chúng thành một hình vuông xung quanh mình và Por Kru.
Sau đó họ bò ra sau Por Kru, một số lấy ra những cuốn sách được viết bằng những câu thần chú ma thuật, và tất cả họ bắt đầu đọc thuộc lòng khatha cùng với Por Kru.
“Sakke kame charupe khirisikharatate.”*
*Đây là khatha có tên là “Tụng kinh mời thiên thần”. Dùng để triệu tập tất cả các thiên thần đến lắng nghe lời dạy của Đức Phật để họ có thể giúp bảo vệ con người khỏi nguy hiểm.
727Please respect copyright.PENANAFgD62aonyM
Jhettana cũng cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Thực ra anh còn có cảm giác được một lúc rồi.
Tiếng kêu của cú xuyên qua không khí và lọt vào tai Jhettana, ngay lập tức khiến anh giật mình. Trong khi đó, Khemjira vẫn đang chìm vào ngủ say.
Tiếng kêu kéo dài một lúc rồi im bặt. Những con cú phân tán theo các hướng khác nhau. Nhưng Jhettana kiệt sức đến đâu cũng không dám ngủ lại. Anh muốn đi ra ngoài kiểm tra nhưng sợ không nghe lời Por Kru không được rời khỏi phòng cho đến rạng sáng.
Một lúc sau, anh nghe thấy nhiều tiếng bước chân đi lên cầu thang. Đôi mắt của Jhettana chợt mở ra, ngồi dậy rồi liếc nhìn Khemjira, người vẫn đang ngủ say trên giường.
“Khem…này Khem”. Jhettana cố gắng gọi to hơn bình thường một chút nhưng Khemjira không tỉnh dậy. Anh đứng dậy, đặt tay lên mũi cậu và thở phào nhẹ nhõm khi cảm nhận được hơi thở của Khemjira.
Nhưng điều này không tốt. Mỗi ngày trôi qua, giấc ngủ của Khemjira ngày càng sâu hơn, sâu đến mức cậu có thể mộng du, điều này rất nguy hiểm. Jhettana lo sợ một ngày nào đó, Khemjira có thể chìm vào giấc ngủ say như vậy và không tỉnh lại nữa.
Jhettana bồn chồn, bất an, không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Nhưng nghe thấy tiếng tụng kinh, sắc mặt của anh lập tức tái nhợt.
Bài kinh mà anh nghe được là Tụng kinh Mời Thiên thần, nhằm mục đích triệu tập tất cả các thiên thần đến nghe Dharma* để họ có thể giúp bảo vệ con người khỏi nguy hiểm và tà ác.
*Lời dạy của Đức Phật
727Please respect copyright.PENANAtvJt3h1bHI
Người ta tin rằng người tụng kinh càng có nhiều công đức thì tiếng tụng kinh càng vang xa, đạt tới tầng trời cao nhất.
Sau sự cố nghĩa trang 5 năm trước, khi mọi thứ như địa ngục tan vỡ, Jhettana đã không còn nghe Por Kru tụng bài khatha này nữa. Không cần phải đoán chuyện gì sắp xảy ra.
Jhettana nhanh chóng đứng dậy, thắp một ngọn nến và đặt nó trước mặt anh. Chắp tay cầu nguyện, anh nhắm mắt tập trung lắng nghe tiếng tụng kinh ở bên ngoài đã đến đâu để anh bắt đầu niệm theo.
“Titthana santikeyang muniwarawa chanang.”
Linh hồn của Parun nhìn thấy một đám ngạ quỷ và các linh hồn khác, hơn một trăm người mạnh mẽ, hội tụ, tiến về phía ngôi làng. Những linh hồn độc ác đó đang tiến thẳng tới đây, với ý định đòi mạng sống của Khemjira.
Tại sao nó phải đi đến mức độ như vậy?
Parun chỉ có thể thắc mắc. Linh hồn của Parun tách ra và đi tìm linh hồn độc ác vốn là kẻ thù truyền kiếp của Khemjira-một người phụ nữ từ bốn thế kỷ trước mặc trang phục của một nô lệ thời đại đó.
Nhưng dù có tìm kiếm bao nhiêu, Parun cũng không thể tìm thấy, Cha-yod, người em trai kiếp trước của anh cũng không tìm thấy bất cứ đâu.
Nó có thể ở đâu?
Khi một phần linh hồn của anh lang thang trong rừng sâu được một lúc, khung cảnh trước mắt Parun đột nhiên thay đổi.
Từ một đám ma quái chạy, đi, bò, khung cảnh chuyển qua một ngôi nhà cổ kiểu Thái, giờ bị bỏ hoang, đổ nát, đầy bụi bặm và mạng nhện.
“Có phải ngươi đang tìm ta không?”
Parun nghe thấy giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ nhưng không thấy người nói nên không đáp lại.
“Ngươi không được can thiệp vào chuyện này. Hãy giao nộp linh hồn của đứa trẻ và mẹ nó, nếu không ngươi sẽ chết.”
Parun nhẹ nhàng trả lời:”Đứa trẻ đó đã làm gì ngươi vậy? Ngươi không thể để nó đi được sao?”
Các học trò ngồi phía sau cũng nghe thấy những lời này nhưng vẫn tiếp tục niệm khatha của mình không ngừng.
“Câm miệng! Việc của ta không phải việc của ngươi!”
“Ngươi phải đưa chúng cho ta. Nếu không ngươi sẽ chết!”
”….”
“Nghe này, đồ ngu ngốc. Đúng vậy, ông nội ngươi còn không làm gì được ta thì một đứa miệng còn hôi sữa như người lại dám thách thức ta.”
“…”
”Vì ta sẽ không tha cho chúng.”
Parun triệu hồi linh hồn của mình trở lại cơ thể. Đôi mắt anh lấp lánh khi nhìn ngọn nến, tai nhếch lên nghe tiếng rống và tiếng la hét cách đó không xa. Mùi hôi thối của sự thối rủa và mùi hăng hắc của ma quỷ mang theo trong gió. Mười ba ngạ quỹ và hơn một trăm linh hồn bước ra khỏi khu rừng và bao vây nhà Parun, nhưng chúng không thể vào được do có nhiều lớp rào cản ma thuật được dựng nên bởi những người luyện phép thuât.
Chai-ya và các học trò khác đều nghe, ngửi và cảm nhận được sự xuất hiện của những linh hồn đó, nhưng họ không quá hoảng sợ. Ngay cả khi mồ hôi chảy xuống cổ, họ vẫn nắm chặt tay chờ xem Por Kru sẽ làm gì kế tiếp.
Sau lời mời Thiên thần, tiếp theo là lời cầu khẩn các vị thần và các sinh vật linh thiêng.
“Mọi người, hãy tập trung, giải toả tâm trí, buông bỏ những tham muốn của mình và đừng dao động dù chỉ một giây”, Parun dặn dò, vẫn ngồi quay lưng phía họ. Anh nhắm mắt lại một lần nữa để bắt đầu cầu nguyện.
“Ta, Parun Ruangdech, kêu gọi sức mạnh của các vị thần tôn kính, tất cả chư Phật, các Pháp Tăng, ba mẹ ta, linh hồn của ta, những người bảo vệ tâm linh của ta, những thiên thần hộ mệnh của ta, cũng như các vị thần vĩ đại, các vị Bồ tát ở mười chín tầng trời, mười sáu vị Phạm Thiên, mười lăm cấp trần gian. Mười bốn cảnh quan, hai mươi mốt cõi của Phra Mae Thorani* và nữ thần Ganga*. Cầu mong các thần bảo vệ ta và người thân yêu của ta. Xin hãy giữ cho các học trò của ta và mọi sinh mạng trong ngôi làng này được an toàn. Đừng để bất kỳ nguy hiểm nào trở nên quá lớn.”
*Phra Mae Thorani: Nữ thần đất mẹ ở Thái Lan
*Ganga: hiện thân của sông Hằng.
727Please respect copyright.PENANAAZdQVK6ieT
Luang Por Sua dường như nghe thấy giọng nói của Por Kru Parun truyền theo gió, cảm nhận được tâm hồn trong sáng và nhân hậu của chàng trai trẻ mong muốn bảo vệ ngôi làng.
Như nhận được khích lệ, Luang Por Sua tăng cao giọng tụng kinh của mình, khiến các tu sĩ khác làm theo:
”Tôi kêu gọi các vị thánh và vật thể từ tám hướng trong vũ trụ. Hãy đến và biến thành bảy bức tường pha lê. Hãy đến và bảo vệ chúng tôi khỏi những điều xấu…”
Đúng lúc đó, sau lời cầu khẩn, bầu trời bỗng bừng lên một vầng sáng vàng rực rỡ. Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, nhưng đây không phải những hạt mưa bình thường, vì những linh hồn mắc mưa sẽ quằn quại và rên rỉ trong đau đớn. Mười ba tia sét đáng xuống đầu mười ba ngạ quỹ, tạo ra âm thanh vang vọng khắp ngôi nhà. Jhettana giật mình đến mức ngừng thiền trong khi Khemjira vẫn ngủ say.
Ngoài mưa ra, mặt đất ẩm ướt bắt đầu biến thành hố bùn, hút những linh hồn độc ác cố gắng bò ra, kéo chúng xuống dưới lòng đất. Tiếng la hét của chúng vang vọng phản kháng trước khi bùn trào vào miệng dưới con mắt của những người luyện phép thuật đang đứng niệm chú dưới mưa bên ngoài ngôi nhà. Trong khi đó, những người ở tầng trên đã chứng kiến mọi cảnh tượng bằng tầm nhìn kỳ diệu của họ.
Tất cả đều cho rằng những hạt mưa và tia sét là do thần nước và mưa Phra Pirun ban tặng, còn hố bùn nuốt chủng các linh hồn là của Phra Mae Thorani.
Hai vị thần đã đáp ứng mọi mong muốn của họ, nhưng chỉ vì người cầu nguyện là người có công đức lớn hoặc có tâm hồn trong sáng. Nếu không thì họ đã không được nhìn thấy được sức mạnh thần kỳ như vậy.
Chẳng bao lâu sau, mọi thứ đều tan biến và hoà bình trở lại. Ánh nắng dịu dàng của một buổi sáng mới tràn vào nhà, chiếu sáng bóng dáng tĩnh lặng của Por Kru. Vào lúc đó, tất cả học trò đều đồng loạt phủ phục*.
*phủ phục: Lạy sụp xuống đất
727Please respect copyright.PENANAV0if8Zqann