Khemjira thức dậy vào lúc bốn giờ sáng. Cậu nhanh chóng ngồi dậy khi nhìn quanh phòng và không nhìn thấy ai. Cậu nhìn vào chiếc bình đậy kín và nhận ra mẹ đã quay lại vào đó.
Cốc cốc.
“Khem, mày dậy chưa?” Giọng của Jhettana vang lên. Khemjira trả lời rằng cậu đã dậy rồi. Sau đó, cậu vội vả bước ra khỏi giường, trải lại giường và đi ra ngoài.
Por Kru Parun đang ngồi trên chõng tre cách bếp không xa, bên cạnh là tách cà phê đen. Dưới chõng là con Dhang đang nằm.
“Đi rửa mặt rồi đến giúp ta chuẩn bị vài món đồ”, Por Kru Parun nói, không ngẫng đầu lên, đang bận gói trầu, thuốc lá và những miếng Miang* nhỏ bằng lá chuối và xếp chúng lên một cái mâm trên bàn.
*Miang: món ăn được gói trong lá thành từng miếng nhỏ.
759Please respect copyright.PENANAgXFyz6J3pW
Jhettana và Khemjira thay phiên nhau rửa mặt và đánh răng trước khi nhanh chóng vào bếp. Jhettana đã dậy vào lúc ba giờ sáng để hấp xôi rồi quay lại giường. Lúc này xôi đã chín hẳn, anh nhấc giỏ tre ra, xới xôi ra mâm rồi dùng que sạch dàn ra cho hơi nước thoát ra.
Trong khi đó, Khemjira đảm nhận nhiệm vụ nấu những món ăn đơn giản như thịt lợn và cá chiên theo sự chỉ dẫn của Jhettana.
Sau khi xong việc, hai người bưng thức ăn đến chiếc chõng tre của Por Kru rồi tìm những chiếc ghế đẩu ngắn để ngồi bên dưới.
“Chết tiệt, tao hoàn toàn quên mất đã nhờ trưởng làng mua đồ ngọt”, Jhettana kêu lên và gãi đầu. Anh đặt lá chuối xuống và đứng dậy khiến Khemjira giật mình.
“Mày có muốn tao đi cùng không, Jhet?”
“Không sao đâu. Mày ở lại đây và giúp Por Kru đi. Tao đi nhanh thôi. Por Kru, cho con mượn xe đạp của người được không?” Khi Por Kru gật đầu, Jhettana chạy tới lấy chiếc xe đạp có giỏ phía trước của Por Kru, mang nó ra từ dưới nhà rồi đi ngay.
Khemjira chỉ có thể đứng nhìn người bạn bỏ mình ở phía sau. Sau đó cậu cam chịu và từ từ đi lại phía Por Kru, người đang ngồi gói xôi và thịt lợn chiên bằng lá chuối. Cậu nhìn đôi bàn tay nổi gân xanh của Por Kru, quan sát chuyển động và cố gắng làm theo.
Tuy nhiên, bầu không khí ngột ngạt toả ra từ Por Kru khiến Khemjira cảm thấy khó thở nên quyết định bắt chuyện với Por Kru. Nếu bị mắng, cậu sẽ im lặng.
“C…cái này gọi là gì vậy Por Kru ?”
Parun liếc nhìn mặt Khemjira chỉ trong một giây trước khi bình tĩnh trả lời:” Đồ ăn để cúng”.
Thấy Por Kru trả lời, Khemjira cảm thấy phấn khích và lập tức hỏi một câu khác.
“Por Kru sẽ làm gì với nó?”
“Đặt nó cạnh cây cối hoặc những ngôi đền dành cho các linh hồn”, Parun giải thích, nhận thấy Khemjira đang nhìn mình với đôi mắt mở to chăm chú. Anh tiếp tục mô tả khi nào, ở đâu, tại sao và làm thế nào để làm điều đó cho đến khi Jhettana quay lại trên xe đạp với một túi kẹo. Lúc này, Por Kru không nói nữa mà quay lại gói xôi bằng lá chuối.
Khemjira hiểu từ lời giải thích của Por Kru rằng truyền thống này còn được gọi là “Lễ Boon Khao Pradap Din”, một tục lệ lâu đời của người dân vùng Isan.
Vào đêm mười bốn rằm tháng chín âm lịch hằng năm, dân làng mang gạo, cá, các món mặn ngọt khác, hoa quả, trầu cau, thuốc lá gói trong lá chuối để đặt dưới gốc cây lớn gần nhà, khuôn viên chùa, xung quanh chùa, hay chánh điện. Điều này được làm để tạo và chia sẻ công đức cho linh hồn của những người thân và tổ tiên đã khuất, cũng như những linh hồn không có họ hàng và ngạ quỹ.
Jhettana mang một túi khanom thian* đến Khemjira để gói trong lá chuối. Sau đó, anh đi lấy nải chuối mà Khemjira nhận được từ dân làng hôm trước, cắt chuối thành từng miếng nhỏ xếp vào những chiếc giỏ nhỏ bằng lá chuối.
* 'bánh nến hoặc bánh ngọt' là một loại khanom (đồ ăn nhẹ hoặc món tráng miệng) . Nó có nguồn gốc ở miền bắc Thái Lan và được một số người sử dụng như một món ăn nghi lễ.
759Please respect copyright.PENANAlsIPcp9g7D
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Jhettana và Khemjira theo Por Kru vào khu rừng phía sau nhà. Đi không quá sâu. Por Kru đặt chín lễ vật dưới gốc cây bồ đề, thắp một ngọn nến và một nén nhang, sau đó tụng kinh khatha để mời các linh hồn đến nhận lễ vật. Sau đó, anh cắm cây nhang xuống đất.
“Các ngươi ở lại đây”, Por Kru nói ngắn gọn với cả hai. Sau đó, anh xách túi đồ ăn và đi sâu vào rừng.
Bây giờ ở một mình với Jhettana, Khemjira lặng lẽ hỏi một câu hỏi:
“Jhet, Por Kru nói với tao rằng truyền thống này được tổ chức vào tháng chín, nhưng bây giờ mới là tháng tư. Tại sao lại tổ chức vào lúc này?”
Jhettana gãi đầu, nhận ra mình đã hoàn toàn quên đề cập đến điều này với Khemjira.
“Đó là vì sự việc xảy ra hai ngày trước. Hôm nay là ngày lễ Phật giáo nên Por Kru đã đề nghị với các pháp sư khác ngày hôm đó rằng chúng ta nên tiến hành buổi lễ ngay bây giờ để đề phòng các linh hồn gây thêm chuyện gì xấu.”
Khemjira mím môi, gật đầu hiểu ý.
”Tao xin lỗi”.
Jhettana lắc đầu với Khemjira.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều về nó. Nó đã xảy ra rồi và không ai muốn nó xảy ra. Tốt hơn hết hãy dành thời gian tìm cách đối phó với kẻ thù nghiệp chướng của mày.”
Khemjira đồng ý. Jhettana đã đúng.
Không lâu sau, Por Kru quay lai. Jhettana giải thích rằng Por Kru đi một mình vì anh ấy lo ngại sự an toàn của hai người. Ngoài các linh hồn, bên trong cũng có thể có những loài động vật có khả năng làm hại con người.
Sau đó, Por Kru quay vào nhà trong khi Jhettana và Khemjira đạp xe của Por Kru để cúng dường ở nhiều địa điểm khác, từ đồn điền cao su, rừng chuối đến ngã ba trong làng và cuối cùng là ngôi chùa. Nhiều thành viên câu lạc bộ muốn tìm hiểu văn hoá địa phương nên cũng tham gia. Công việc tuy diễn ra lặng lẽ nhưng không khí rất sôi nổi.
Bất cứ nơi nào Jhettana và Khemjira đạp xe, họ liên tục được chào đón và gọi tên cho đến khi gặp Charnvit. Khemjira nhanh chóng túm lấy cổ áo của Jhettana đang định đạp xe qua để khiến anh phanh xe lại.
“Ôi, Khem, thả tao ra!” Tiếng kêu của Jhettana bị phớt lờ khi Khemjira nhanh chóng chào Charnvit.
“Charn, cậu cũng ở đây à?”
Charnvit vừa hoàn thành xong các nghi thức cúng dường từ từ đứng dậy và mỉm cười lịch sự.
“Chào Khem, hai người định đi đâu thế?” Jhettana định chửi rủa nhưng Khemjira đã bịt miệng lại.
“Chúng tôi đang đi đến đền thờ, cậu có muốn đi chung không, Charn?”
Ban đầu, Charnvit định từ chối vì anh đã cúng dường rồi, nhưng sau khi thấy Jhettana lườm mình, anh đã gật đầu đồng ý. Khemjira xuống xe để đi bộ cùng Charnvit, để Jhettana đi bộ và đẩy xe, kìm nén mọi lời lăng mạ đối với Charnvit khi họ gần đến khu vực đền thờ.
Ba người đi đến khu vực cạnh chánh điện trong chùa, ngồi cạnh bà Si, một bà lão bảy mươi tuổi đang thắp nhang. Bà chắp hai tay lại và khấn những người thân, tổ tiên đã khuất của mình đến nhận công đức.
“Hãy đến đây, cha mẹ, anh chị em, ông bà. Hôm nay là ngày lễ cho đi. Có chỗ nương tựa, có thức ăn như những miếng thịt dày, cá to, món ngọt, chuối, mía. Cầu mong mọi đau khổ được giải thoát, tất cả đều được giải thoát khỏi nghiệp chướng. Cầu mong tất cả đều được thăng thiên, Sathu”*,Bà Si hô vang. Ngay cả khi bà ấy nói “sathu”*, Jhettana, Khemjira và Charnvit cũng làm theo trước khi giúp bà ấy đứng dậy.
“Cám ơn các con rất nhiều. Hãy đi lấy đồ ngọt từ nhà bà đi. Bà đã làm rất nhiều,” bà ấy nói.
*Vì bối cảnh chính của câu chuyện này là ở vùng Isan nên một số nhân vật nói bằng tiếng Isan. Do đó, khi nói bằng tiếng địa phương. Phương ngữ Isan sẽ được gạch chân để phân biệt phương ngữ phổ thông.
*Sathu: từ tương đương với “amen” trong Kitô giáo.
759Please respect copyright.PENANAQVoteYkAQh
Sau khi đi lấy đồ ngọt, Charnvit tách Jhettana và Khemjira tại nhà bà Si. Mỗi người về nơi nghỉ ngơi riêng để tắm rửa và thay quần áo, chuẩn bị trở về chùa cúng dường và nghe thuyết pháp vào lúc tám giờ sáng.
Sau khi Khemjira tắm rửa và mặc quần áo xong, cậu chuẩn bị gói thức ăn vào hộp đựng trong khi chờ đợi Jhettana. Cậu chuẩn bị sẵn thức ăn để mời các nhà sư.
“Khem, mày xong chưa?” Jhettana, mặc áo sơ mi cổ tròn màu trắng và quần jean kiểu tuổi teen kiểu thập niên chín mươi, vừa hỏi vừa xỏ giày thể thao ở chân cầu thang. Khemjira gật đầu sau khi sắp xếp các thùng chứa.
“Xong rồi, chỉ một giây thôi. Tao cần lấy chiếc bình đất sét”, Khemjira nói, sau đó lao qua Jhettana lên lầu để lấy chiếc bình đất sét của cậu từ phòng ngủ. Cậu bọc nó trong một tấm vải trắng và buộc lại, đặt vào một chiếc túi note màu vàng nhạt.
“Sẵn sàng”, Khemjira nói sau khi quàng túi qua vai và nhặt thức ăn lên. Jhettana đi lấy xe đạp của Por Kru.
”Nào”, Jhettana mời Khemjira ngồi phía sau mình.
Khemjira lưỡng lự, không dám làm theo lời Jhettana nói, ngó lên ban công xem có ai đứng đó không.
”Hmm, chúng ta có nên lấy xe đạp của Por Kru không, Jhet?”
“Không sao đâu. Hiện giờ thầy ấy còn ngủ nên sẽ không đi đâu cả. Đừng lo lắng.”
Khemjira có vẻ ngơ ngác nhưng vẫn đồng ý ngồi lên phía sau xe đạp.
“Ể? Thầy ấy không đi chùa à?”
“Không, thầy ấy hiếm khi đến chùa trừ khi có sự kiện thực sự quan trọng. Nhưng có một nghi lễ thờ cúng vào buổi chiều. Lúc đó tao sẽ đi đón thầy ấy.”
Khemjira gật đầu đồng ý.
Khi đến chùa, việc đầu tiên họ làm là giao bình đất sét cho một trong những vị sư ở đây.
“Đợi ở đây. Tao sẽ đi tìm Luang Por tới”, Jhettana nói trước khi để Khemjira đợi dưới gốc cây bồ đề đi về phía tu viện của các nhà sư. Chẳng bao lâu, một nhà sư dẫn Jhettana quay lại nơi Khemjira đang đứng đợi. Khemjira nhanh chóng quỳ xuống và đặt chiếc bình bọc vải trắng bên cạnh rồi lạy ba lạy xuống đất.
“Chào buổi sáng, Luang Por.”
“Chào buổi sáng.”
Jhettana ngồi cạnh Khemjira chắp tay cầu nguyện trước khi giới thiệu bạn mình với vị sư đáng kính.
“Khem, đây là Luang Por Sua, trụ trì của ngôi chùa này.”
Khem trợn mắt ngạc nhiên, vội lạy lần nữa, không ngờ bạn mình lại mời trụ trì cho mình.
“C..Chào buổi sáng, Luang Por Sua. Tên con là Khem.”
“Mmm, không cần rườm rà như thế. Mẹ con đang ở trong đó phải không? Giao cái đó cho ta. Ta sẽ làm nghi lễ cho bà”, Luang Por Sua nói, đôi mắt dịu dàng đầy từ bi và cảm thông.
“Số phận của đứa trẻ này thực sự là một số phận tồi tệ” ông nghĩ.
“Cám ơn rất nhiều, Khemjira nói sau khi đưa chiếc bình cho trụ trì rồi lùi lạy ba lần nữa.
“Con không cần phải lo lắng, mẹ con là một linh hồn tốt. Con đường phía trước của mẹ con chắc chắn sẽ không gặp nhiều khó khăn.”
Khemjira nghe vậy cảm thẩy nhẹ nhõm, nhanh chóng lau nước mắt và mỉm cười.
“Dạ, Luang Por. Cám ơn vì sự giúp đỡ của ngài.”
Sau đó, Khemjira và Jhettana cùng với dân làng và các thành viên câu lạc bộ đến chùa để cúng dường cho các tu sĩ. Sau khi làm xong, Khemjira trở lại cây bồ đề để chia sẻ công đức cho mẹ mình.
“Con ước mẹ có hạnh phúc và trở thành thiên thần trên thiên đường. Con ước chúng ta lại trở thành gia đình ở kiếp sau.” Cậu từ từ đổ nước từ chiếc bình đồng xuống dưới đất, không biết rằng đằng sau mình, bóng dáng mẹ cậu đang chờ để nhận công đức của con mình.
Khae-khai mỉm cười rạng rỡ, cơ thể bà lấp lánh ánh vàng. Bà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của con trai đang chia sẻ công đức với bà, trong khi Khemjira không thể nhìn thấy cũng như không cảm nhận được sự hiện diện của bà.
“Cám ơn con yêu”.
Sau đó, linh hồn của Khae-khai từ từ phân tán thành những hạt vàng, bay lên trời, chỉ để lại một làn gió ấm áp ôm lấy đứa con trai yêu quý của mình trước khi biến mất mãi mãi….
Parun thức dậy lần nữa vào buổi sáng muộn, khoảng một giờ trước nghi lễ đã định.
Hôm nay, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài, quần đen vừa vặn, giày da và kính râm cùng màu. Sau khi chuẩn bị xong, anh đi bộ đến nơi đỗ xe đạp.
Nhưng nó không có ở đó…
Parun nhìn lên cửa sổ bằng gỗ của một trong những phòng ngủ, được đóng kín bằng những thanh gỗ mục nát mà không được sự đồng ý của anh. Anh chỉ có thể nhắm mắt lại, bất động để kìm nén cơn thịnh nộ, rồi quyết định đi bộ đến làng.
Tại giữa ngôi làng, nơi diễn ra các nghi lễ thờ cúng, một chiếc bàn vuông lớn đã chất đầy đồ cúng. Có năm món mặn gồm đầu lợn luộc, vịt, gà, cá lóc hấp và chín món tráng miệng. Ngoài ra còn có chín loại trái cây, các loại ngũ cốc trộn lẫn trong một cái bát, hai bình hoa, trầu và thuốc lá, hai vòng hoa cúc vạn thọ, các vật cát tường và trầm hương có đốt ở bốn góc bàn. Mười hai món đồ được sắp xếp theo truyền thống.
Jhettana và Khemjira quá bận rộn giúp đỡ dân làng bày biện bàn thờ cúng đến nỗi họ hoàn toàn quên mất một điều quan trọng. Khi họ nhớ ra thì đã quá muộn.
Miệng Khemjira há hốc khi có ai đó bất ngờ xuất hiện, trong khi Jhettana tát vào tránh anh một cái rõ to.
“Chết tiệt, tao quên đi rước Por Kru”.
Sau chuyện này, Jhettana chắc chắn sẽ bị mắng cho vỡ sọ mất.
Không khí của nghi lễ thờ cúng thay đổi ngay lập tức khi Por Kru xuất hiện. Khuôn mặt đẹp trai của anh khó có ai sánh bằng, ngay cả khi đeo kính râm che mắt. Phong thái mạnh mẽ, tự tin của anh khiến người nhìn, đặc biệt là phái nữ không thể rời mắt khỏi anh. Một số thậm chí còn cố gắng tiến gần hơn đến Por Kru nhưng bị học trò của anh chặn lại.
Parun ít để ý xung quanh như thường lệ, chỉ tập trung hoàn thành công việc để có thể trở về nghỉ ngơi.
“Jhet, tại sao những người phụ nữ lại có vẻ hào hứng thế?” Khemjira hỏi, nhận thấy sự náo động nhỏ phía trước khi anh chắp tay và nhìn Por Kru thắp chín nén nhang để thờ Triratna* từ xa.
*là một thuật ngữ tiếng Phạn có nghĩa là “Tam Bảo”, bao gồm Phật, Pháp (giáo lý của ngài) và Tăng đoàn (cộng đồng của tất cả những người tuân theo giáo lý).
759Please respect copyright.PENANAowhpJwK5pZ
Jhettana cũng chắp tay trả lời.
“Tao có thể nói về chuyện này cả ngày. Về cơ bản, Por Kru thường ở nhà một mình và hiếm khi ra ngoài gặp mọi người như thế này.”
Khemjira gật đầu hiểu ý, cảm giác giống như khi một người bạn cùng lớp hiếm thấy cuối cùng xuất hiện, mọi người đều vui mừng khi gặp được họ.
Parun bắt đầu nghi lễ, đôi bàn tay to lớn của anh nắm chặt mười sáu nén hương ngang ngực. Đôi môi anh lặng lẽ mấp máy, nói ra những lời cầu nguyện và ca ngợi các vị thần.
“Tôi xin kêu gọi các vị thần và thiên thần, Phra Pirun và Phra Mae Thorani, những người có sức mạnh và vinh quang, hãy bảo vệ cuộc sống của người dân trong ngôi làng này khỏi mọi thế lực đen tối…”
Dân làng giơ tay cầu nguyện khi Por Kru Parun tiến hành nghi lễ. Những người ở gần chỗ hành lễ ngồi ngay ngắn trên chiếu, trong khi những người ở xa hơn đứng chắp tay cầu nguyện, hầu hết đều là thành viên của câu lạc bộ.
Đột nhiên, mưa bắt đầu rơi giữa âm thanh của âm nhạc truyền thống Thái Lan và các vũ công biểu diễn để tôn vinh các vị thần và thiên thần.
Parun cao lớn đứng trước bàn nghi lễ, chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng và dính chặt vào người, để lộ những hình xăm thần chú do một pháp sư nổi tiếng xăm trên lưng.
Mặc dù trời mưa, hương và nến vẫn tiếp tục cháy. Không ai tìm nơi để nấp, thay vào đó, tất cả họ đều giơ tay thờ phụng trên đầu với lòng kính trọng và sự thành tâm.
ns 15.158.61.8da2