Khemjira ngồi nghe Por Kru nói chuyện với trụ trì thêm một lúc nữa. Sau đó, hai người cúi chào và rời đi.
Lòng Khemjira cảm thấy nhẹ nhõm như thể một ngọn núi lớn đã được nhấc khỏi lồng ngực. Mặc dù vẫn còn một ngọn núi lớn hơn, nhưng điều đó khiến cậu cảm thấy tốt hơn nhiều. Hơn nữa, sau khi tạo được công đức, cậu cảm thấy thoải mái hơn, với một hy vọng mới trong cuộc sống.
Khemjira đi theo sau Por Kru khi họ rời khỏi sảnh, rồi dừng lại và nhìn lên bầu trời trong xanh. Một làn gió mát thổi qua, mang theo mùi hương tươi mát của hoa nhài, và một nụ cười dịu dàng lan tỏa trên khuôn mặt Khemjira.
Cậu cầu nguyện cho cả mẹ của mình và Cha-yod sống hạnh phúc ở thế giới bên kia để họ không phải lo lắng về cậu nữa.
Khemjira cảm thấy rất bình yên đến nỗi cậu quên mất rằng mình không ở đó một mình. Khi cậu nhớ ra, cậu hơi giật mình, nhưng nhìn về phía trước, cậu vẫn có thể thấy tấm lưng rộng của Por Kru không xa. Đôi chân dài của thầy di chuyển chậm rãi như thể đang chờ đợi để cậu có thể đuổi kịp. Cậu không khỏi nở nụ cười sung sướng, đôi chân thon dài của cậu vội vã chạy theo Por Kru ngay lập tức.
Jhettana và Charnvit được giao nhiệm vụ tìm kiếm tin tức về một nhà sư ma thuật nổi tiếng. Một người bạn thân của ông nội Por Kru, và là người mà Parun tôn kính như một người thầy khác của mình. Tên của ông là Luang Por Kasem. Sau khi ông đi hành hương vào rừng, đã không có tin tức gì về ông trong nhiều năm. Ngôi làng của Por Kru khá xa xôi, và với việc thu sóng kém, rất khó để liên lạc với ông, vì vậy anh đã cử Jhettna và Charnvit đi hỏi thăm những học trò khác sống trong thị trấn, hy vọng tìm được một số manh mối.
Có điều gì đó Parun muốn hỏi Luang Por Kasem, điều mà anh chắc chắn Luang Por Kasem vẫn còn mang theo mình.
Tối hôm đó, khi đang ngồi đọc sách ở bàn ăn, chờ Khemjira nấu ăn, một trận mưa rào bất ngờ đổ xuống và kéo dài gần một giờ.
"Por Kru, Jhet đã gửi tin nhắn nói rằng trời đang mưa rất to ở thị trấn, vì vậy họ sẽ không thể trở về vào hôm nay. Họ sẽ nghỉ qua đêm tại ngôi đền trong thị trấn và trở về vào sáng mai", Khemjira nói khi nhấc đĩa thức ăn mới nấu chín lên để phục vụ Por Kru. Có vẻ như tín hiệu điện thoại không liên tục đủ mạnh để giữ liên lạc với hai người bạn.
"Mmm," Parun lẩm bẩm, đóng sách lại và đặt sang một bên trước khi bắt đầu ăn trong im lặng.
"Por Kru, bà Si đã bảo trưởng làng mang một ít Khanom piakpoon* cho thầy. Thầy có muốn ăn ngay không?" Khemjira hỏi khi cậu rửa xong bát đĩa. Parun, vẫn đang đọc sách trên bàn, gật đầu.
*Khanom piak poon baitoye (tiếng Thái : ขนมเปียกปูน ) “kẹo làm ẩm bằng nước vôi”. Còn được gọi là “bánh pudding ngọt lá dứa trong kem dừa”, đây là một trong những món tráng miệng lâu đời của Thái Lan.
1102Please respect copyright.PENANAquPe3kKEt6
"Mang nó tới đây."
Ký ức tuổi thơ ùa về trong tâm trí Parun, Khanom piakpoon là món tráng miệng đầu tiên mà Bà Si đã làm cho anh một chiếc bánh thay thế cho bánh sinh nhật vào ngày sinh nhật thứ mười một của anh. Năm đó, ông nội anh không kịp về sau chuyến đi, và cha ruột của anh quá bận rộn với tiệc mừng của một vị quan chức cấp cao. Nhung dù ông có bận hay không, cha anh dường như cũng không quan tâm nhiều đến anh.
Ngày hôm đó, ông nội đã để anh ở lại với bà Si, hứa sẽ đón anh vào buổi tối và đưa anh đi ăn vặt. Nhưng trên đường đi, một tai nạn đã khiến ông nội không thể về đúng giờ, vì vậy anh phải ngủ qua đêm tại nhà bà Si.
Bà Si biết rõ hôm nay là sinh nhật của cậu bé. Nhìn thấy cậu bé háo hức chờ đợi ai đó ở cửa, bà cảm thấy thương cảm và quyết định làm bánh Khanom Piakpoon, rắc dừa lên bánh và cắm một cây nến vào giữa cho cậu bé. Bà mang bánh ra để cậu bé thổi nến như thể đó là bánh sinh nhật, đọc một lời chúc phúc truyền thống của người lsan để cầu mong hạnh phúc và phồn vinh vì cậu bé không biết hát bài "Chúc mừng sinh nhật" bằng tiếng Anh.
Lúc này, trên mặt anh hiếm thấy nụ cười, ấm áp tràn ngập lồng ngực, là hồi ức khắc sâu trong lòng anh từ trước đến nay.
Sau đó, một đĩa Khanom Piakpoon được đặt trước mặt anh. Anh cầm thìa lên và lặng lẽ ăn cho đến khi hết sạch.
Khi Khemjira quét xong bếp, Parun ngừng đọc sách và đứng dậy khỏi ghế. Anh đi lên cầu thang, lắng nghe tiếng bước chân theo sau mình.
"Mày có thể ngủ một mình không?" anh hỏi trước khi Khemjira kịp đi vào phòng ngủ của cậu.
Khemjira nhanh chóng gật đầu, "Vâng, thưa thầy," cậu trả lời.
Đôi mắt đen của Parun nhìn chằm chằm vào người con trai vẫn đang nhìn xuống sàn nhà. Câu trả lời của Khemjira không hề tự tin, có lẽ vì cậu đã quen với việc có người canh ngủ bên cạnh. Bây giờ khi bạn bè cậu vắng mặt, cậu có vẻ u ám và im lặng một cách bất thường.
Nhưng nếu cậu nói cậu có thể ổn được thì thế là xong. Parun không định lẵng phí thời gian để bảo vệ cậu như trước nữa.
"Vậy thì đi tắm và đi ngủ đi," Parun nói.
Khemjira mím môi và gật đầu lần nữa.
"Dạ, Por Kru."
Khemjira tắm nhanh hơn thường lệ vào ngày hôm nay và đi thẳng vào phòng ngủ, quyết tâm ép mình ngủ.
Cậu hy vọng sáng mai thức dậy sẽ thấy Jhettana và Charnvit.
Phải mất một lúc cậu mới cảm thấy buồn ngủ, nhưng ngay lúc cậu sắp chìm vào giấc ngủ, cậu nghe thấy giọng nói yếu ớt của hai cậu bé.
"Khem đang ngủ rồi."
"Đúng. Chúng ta nên tiếp tục canh gác hay rời đi?"
"Por Kru bảo chúng mình trông chừng anh ấy, nhưng không biết đến khi nào."
"Chúng ta hãy ở lại đây một lát. Có thể anh ấy lại gặp ác mộng nữa."
"Đúng vậy."
Vào lúc đó, cánh tay Khemjira nổi hết cả da gà, cậu mở mắt ra để xem ai đang nói chuyện bên tai mình.
Khemjira nhìn thấy hai cậu bé búi tóc mặc trang phục mo hom* màu xanh. Cả hai đều trông không quá mười hai tuổi, và khuôn mặt nhợt nhạt của họ giống nhau đến mức có thể là cùng một người.
* Mo hom hoặc mor hom là một loại vải hoặc áo sơ mi truyền thống của Thái Lan được làm từ vải. Áo sơ mi có tay ngắn và cổ tròn không có cổ hoặc ve áo, thường là màu xanh đậm hoặc đen.
1102Please respect copyright.PENANA0hY38k8t7j
Ngay cả khi mắt họ đảo quanh trước khi quay lại trung tâm và nhìn chằm chằm vào Khemjira, chuyển động của họ vẫn hoàn toàn đồng bộ..
Khemjira há hốc mồm vì sốc, túm lấy gối và chăn rồi chạy ra khỏi phòng mà không hề ngoái đầu lại nhìn.
Ngay lúc đó, Thong và Ake quay lại nhìn nhau.
"Ôi trời, không."
"Chúng ta gặp rắc rối rồi."
Khemjira may mắn vì Por Kru đã ra lệnh bật đèn trong nhà hôm nay, nên không cần phải thắp đèn lồng. Cậu chạy thẳng đến cửa phòng Por Kru nhưng vẫn không dám gõ cửa hay gọi to. Cậu thậm chí còn phải kìm nén tiếng nức nở, không muốn làm phiền anh.
Hai con ma nhỏ mà cậu nhìn thấy không đi theo cậu như cậu nghĩ. Khemjira định ngủ bên ngoài phòng của Por Kru, nhưng cánh cửa đột nhiên mở ra ngay khi cậu sắp đặt gì xuống.
Parun nhìn xuống Khemjira và hỏi bằng giọng ngắn gọn, thẳng thừng:
"Mày đang làm gì thế?"
Khemjira nhanh chóng lau nước mắt, lắp bắp và thận trọng nhìn xung quanh khi nói, "Con tự hỏi liệu con có thể ngủ bên ngoài phòng của thầy không. Con...con sẽ im lặng và sẽ không gây ra bất kỳ tiếng động nào làm phiền thầy."
Khemjira không dám nhắc đến chuyện cậu nhìn thấy ma vì nghe có vẻ là lý do quá nực cười để làm phiền ai đó vào lúc đêm muộn thế này.
Parun im lặng nhìn Khemjira bằng đôi mắt sắc bén, rồi liếc nhìn hai thủ phạm đang đứng tội lỗi ở góc phòng trước khi xua tay ra hiệu cho họ đi ra chỗ khác chơi.
"Vào trong đi," anh nói, bước sang một bên. Nhưng Khemjira chỉ chớp mắt nhanh như thể cậu không hiểu anh muốn nói gì.
"Dạ ?"
"Nếu mày nghĩ ngủ ngoài phòng tao sẽ cứu được mày thì cứ tự nhiên," Parun nói, chuẩn bị đóng cửa. Bản năng sinh tồn của Khemjira trỗi dậy, và cậu nhảy vào trong ngay lập tức.
Parun thở dài nhẹ nhõm trước khi đóng cửa lại và chỉ về phía tủ.
"Khăn trải giường ở trong đó. Lấy nó ra và trải xuống."
Khemjira gật đầu nhưng vẫn còn do dự.
"Con nên ngủ ở đâu ?"
"Ngủ ở bất cứ đâu mày muốn", Parun đáp, rồi lại dựa vào đầu giường để tiếp tục đọc sách, không để ý đến Khemjira nữa.
Khemjira khẽ mím môi, đặt gối và chăn xuống, rồi đi lấy một tấm nệm gấp từ trong tủ. Sau khi đóng tủ, cậu mang tấm nệm lại và đặt xuống cạnh giuờng Por Kru, không quên thì thầm một lời xin phép nhẹ nhàng trước khi làm vậy.
Suốt thời gian sau đó, không ai lên tiếng. Khemjira không muốn làm phiền Por Kru vì anh đang mải mê đọc sách. Sau khi trải nệm xuống, cậu đặt gối, mở chăn, tỏ lòng tôn kính Đức Phật, rồi nằm xuống ngủ.
Đột nhiên, Khemjira cảm thấy cực kỳ buồn ngủ. Đôi mắt tròn của cậu cụp xuống khi cậu cố gắng liếc nhìn Por Kru thêm một lần nữa. Cậu thì thầm một lời cảm ơn rồi chìm vào giấc ngủ.
Parun từ từ đóng quyển sách lại và đặt nó lên tủ đầu giường. Anh quan sát Khemjira, người đã ngủ với khuôn mặt hướng về phía anh, má cậu đè lên gối, trong một phút dài trước khi anh tắt đèn để chuẩn bị đi ngủ.
Bên ngoài, tiếng sấm vang từng hồi, lúc này, mọi người trong thôn đều đã đi ngủ.
Nhưng bà Si đi bộ trong mưa từ nhà đến cây đa ở ngã ba, bà khom người trước những chiếc giỏ lá chuối đủ kích cỡ đựng đầy thức ăn nhưng giờ đã ướt đẫm nước mưa.
Bà mỉm cười, để lộ hàm răng ố đen vì nhai trầu, và bắt đầu ăn ngấu nghiến thức ăn trong giỏ vì đói.
Khemjira nghĩ rằng mình đã thức dậy sớm, nhưng vẫn muộn hơn Por Kru. Khi tỉnh dậy, cậu nhanh chóng xếp nệm vào tủ, mang đồ đạc trở lại phòng và xuống tầng dưới để chuẩn bị bữa sáng.
Vì bà Si đã mang khanom piakpoon đến cho Por Kru vào ngày hôm trước, nên anh đã bảo Khemjira nấu thêm thức ăn cho bà và nhờ bất kỳ ai đi ngang qua mang đến cho bà.
Khemjira đã nhìn thấy hai con ma nhỏ, vì vậy cậu đã hỏi Por Kru về chúng trong khi cậu mang cà phê cho anh. Anh giải thích rằng chúng là những người hầu linh hồn tên là Ake và Thong. Đêm qua, khi thấy Charnvit và Jhettana không có ở đó, họ đã đến trông chừng Khemjira. Họ không có ý định dọa cậu, họ chỉ không nghĩ rằng cậu sẽ thức dậy.
Nghe vậy, Khemjira cảm thấy nhẹ nhõm và cũng có chút tội lỗi. Nếu có cơ hội mang đồ ăn đến cho bà Si, cậu sẽ dừng lại để mua một ít soda dâu tây, một loại đồ cúng nổi tiếng dành cho các linh hồn, cho họ nữa.
Đến khoảng chín giờ sáng, Jhettana và Charnvit vẫn chưa trở về. Thấy không có ai đi qua, Khemjira đã hỏi mượn xe đạp của Por Kru để đi đến nhà bà Si, bản thân cậu cũng lo lắng rằng thức ăn sẽ mất đi hương vị.
Khi đến nhà bà Si, Khemjira nhìn thấy bà đang đứng cạnh bức tường đền thờ như thể bà biết cậu sẽ đến. Bà vẫy tay chào cậu ngay lập tức. Cậu tiến lại gần bà, dừng xe đạp và chào bà bằng một nụ cười.
"Bà Si, con mang đồ ăn đến cho bà. Bà đi đâu vậy?"
"Ta sẽ đi hái một ít thân sen từ ao sau chùa.Rồi sẽ nấu chúng với nước cốt dừa. Con có thể đi cùng ta không, con yêu? Chỉ phòng trường hợp ta rơi xuống nước thôi."
Nghe lời bà Si nói, Khemjira gật đầu, nghĩ rằng cậu là một người bơi khá và sẽ không gặp vấn đề gì.
"Ồ, cảm ơn con nhiều lắm, con yêu."
Khemjira dẫn bà Si đến ao sen sau chùa. Có một bến tàu nhỏ và một chiềc thuyền chèo vừa đủ cho hai người, cho thấy dân làng thường xuyên thu hoạch sen từ ao.
"Con biết chèo thuyền không?" Bà Si hỏi mà không quay lại nhìn cậu.
"Con biết chèo. Bà có thể đợi trên bờ. Con sẽ mang chúng về cho bà", Khemjira nói, ban đầu là vì bà Si đã nhắc đến việc rơi xuống ao và cũng vì cậu lo rằng bà thực sự có thể rơi xuống.
"Không cần đâu, cưng. Ta có thể tự lấy," bà Si nói chắc nịch, khiến Khemjira chớp mắt ngạc nhiên. Nhưng thấy bà bước vào thuyền, cậu nhanh chóng đi theo và ngồi xuống phía sau bà.
Khemjira tháo dây neo, đẩy thuyền ra khỏi bến tàu rồi chèo tiếp.
Đột nhiên, Khemjira cảm thấy một sự im lặng kỳ lạ bao trùm lấy họ. Bầu trời trở nên tỉnh lặng và tối tăm một cách đáng ngại, không có tiếng chim hót hay tiếng côn trùng. Nhiệt độ giảm xuống, khiến cậu rùng mình.
Khemjira từ từ dừng chèo thuyền trong khi bà Si vẫn ngồi yên, không đưa tay ra hái bất kỳ thân bông sen nào. Một cảm giác bất an dâng lên trong cậu. Khi cậu hỏi bà chuyện gì đã xảy ra, tim cậu bắt đầu đập nhanh.
"Bà Si, bà không định hái sen sao?"
Nhưng bà Si không trả lời bằng lời nói, thay vào đó, bà trả lời bằng cách lắc nhẹ sang hai bên, khiến con thuyền lắc lư chậm rãi, tạo ra tiếng gỗ kẽo kẹt.
Trái tim Khemjira chìm xuống đáy thuyền. Một nỗi sợ hãi quen thuộc tràn ngập lồng ngực cậu và với giọng nói run rẫy tràn đầy hy vọng rằng điều cậu nghĩ sẽ không phải là sự thật, cậu gọi lớn:
"B...Bà Si..."
Nhưng lời cầu xin của Khemjira là vô ích vì bà Si từ từ quay cổ, chỉ cổ của bà, về phía cậu trong khi vẫn tiếp tục làm con thuyền chao đảo.
Đôi mắt bà đen kịt không có lòng trắng, đôi môi tím sẫm, và khuôn mặt nhợt nhạt của bà đã biến thành khuôn mặt của một người khác.
Đôi môi đen của bà từ từ cong lên thành một nụ cười, đôi mắt đen nheo lại, rồi với giọng nói lạnh lùng, bà nói:
”Đừng nghĩ rằng lần này ngươi có thể chạy trốn khỏi ta.”
ns 15.158.61.20da2