Khemjira cảm thấy mình như đang rơi vào một không gian rộng lớn và trống rỗng. Mọi thứ xung quanh cậu đều tối đen như mực, chỉ có khói và sương mù trắng đục rải quanh không khí, che khuất mọi tầm nhìn.
Nơi này là đâu…
Khemjira chỉ có thể suy ngẫm trong lòng. Một cảm giác sợ hãi len lỏi khiến cậu không thể cử động dù chỉ một chút.
Khemjira chắc chắn rằng mình đang mơ, nhưng chính tình huống không quen thuộc này đã khiến cậu sợ hãi.
Thôi nào, dậy đi.
Thời gian trôi qua thật chậm chạp. Khemjira có cảm giác như thể cậu đã đứng đây hàng giờ đồng hồ. Đang lúc cậu đang hoảng sợ tột độ thì một giọng nói đột nhiên vang lên:
“Khem…lại đây, con yêu!”
Cách xa nơi cậu đứng, một người phụ nữ mặc áo cánh trắng gọi cậu.
“Mẹ…có thật là mẹ không? Mẹ?” Khemjira cắn môi để kìm nước mắt. Tim cậu đập thình thịch vì sợ người đó không phải thật sự là mẹ mình.
“Mẹ đây. Đừng sợ. Mẹ sẽ đưa con ra khỏi đây.” Giọng mẹ cậu dịu dàng đến lạ thường. Có điều gì đó mách bảo Khemjira rằng đó quả thực là mẹ cậu.
“Mẹ!” Không thể cưỡng lại nỗi nhớ mẹ, Khemjira nhanh chóng lau nước mắt và vui vẻ chạy về phía mẹ.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.” Khemjira ôm mẹ vào lòng nhưng lại không thấy ấm ấp mà như đang ôm không khí.
Điều đó xác nhận rằng bà đã không còn sống trên đời thực mà chỉ là một linh hồn trong giấc mơ của cậu.
Mẹ cậu gật đầu và mỉm cười với cậu trước khi nắm lấy tay cậu và dẫn đi về phía trước.
Chẵng bao lâu, Khemjira nhìn thấy một tia sáng và đột nhiên mẹ cậu dừng bước. Bà quay sang nhìn cậu và mỉm cười nói:
“Hãy đi theo vầng sáng, con yêu.” Khemjira nhìn mẹ với vẻ lo lắng và nỗi đau sâu thẳm trong lòng khiến cậu gần như bật khóc.
“C-còn mẹ thì sao?”
“Mẹ không thể đi cùng con được, con yêu. Bây giờ hãy nhanh lên, đừng lo lắng cho mẹ.”
“Nhưng…” Khemjira đang định đáp lại thì một giọng nói khác vang lên trong không gian.
“Khem, mày có nghe thấy không? Khem!” Đó là giọng lo lắng của Jhettana.
Khemjira cắn môi khóc khi nhẹ nhàng siết chặt cả bàn tay lạnh giá, vô hồn của mẹ mình.
“Mẹ hãy đến gặp con lần nữa nhé. Con sẽ đợi, được chứ?”
Mẹ cậu mỉm cười trước khi gật đầu.
“Đi ngay đi con”. Khi mẹ cậu đã hứa, Khemjira miễn cưỡng buông tay, quay người chạy về phía luồng ánh sáng cách đó không xa. Ánh sáng ngày càng mở rộng hơn cho đến khi…
Thở hỗn hển!
Giật mình, Khemjira tỉnh dậy, tim đập nhanh đến khó thở. Rồi cậu nhìn thấy khuôn mặt của Jhettana, người đang ngồi cạnh giường cậu.
“Jhet..”
“Cuối cùng thì mày cũng tỉnh dậy.” Jhettana nói, cảm thấy nhẹ nhõm hẵn. Khemjira từ từ ngồi dậy, xoa mặt.
“Tao đã mơ về một nơi nào đó. Trời quá tối, đầy sương mù và khói…Lúc đầu, tao rất sợ, nhưng rồi đột nhiên, mẹ tao đến bên. Jhet, kể từ khi bà ấy qua đời, tao chưa bao giờ cảm nhận được sự hiện diện của bà ấy nữa. Chuyện gì đang xảy ra vậy…” Khemjira chưa nói xong đã nhận thấy khuôn mặt mệt mỏi của Jhettana, với quầng thâm mắt như thể anh ấy chưa ngủ.
“Jhet, chuyện gì xảy ra tối qua vậy?” Khemjira hỏi với linh cảm.
Jhettana đã kể cho Khemjira nghe về sự việc xảy ra trên xe trước khi họ đi ngủ. Cậu gần như đã đặt mọi người vào nguy hiểm.
Cậu không biết rằng mọi chuyện chưa kết thúc ở đó.
Jhettana nhìn Khemjira và cảm thấy thương bạn mình. Anh không muốn nói với cậu, nhưng anh phải nói vì Por Kru Parun và những người khác đã cứu cậu.
“Khem, bình tĩnh và nghe tao nói…”
Jhettana kể lại tất cả những gì mình biết cho Khemjira, bắt đầu từ việc nghe thấy tiếng kêu lớn của loài cú trên nóc nhà, vốn được coi là điềm xấu, loài chim bị nguyền rủa. Sau đó, một số người biết phép thuật đã đến nhà Por Kru đọc Tụng kinh mời các thiên thần, một khatha mà Por Kru đã sử dụng để đối phó với một đội quân ma quái trong sự cố nghĩa trang 5 năm trước khi Por Kru vẫn còn là một nhà sư. Đêm qua là lần thứ hai anh nghe Por Kru đọc thuộc lòng khatha này, ám chỉ rằng có vô số linh hồn đang trên đường tới đây, hoá ra đúng như dự đoán. Sau đó, anh nghe thấy tiếng rên rỉ chói tai của ngạ quỹ, những âm thanh giống như anh đã nghe thấy trên xe ngựa, cùng với mùi hôi thối của những linh hồn độc ác bị gió cuốn đi.
Jhettana tin rằng chắc chắn “họ” đang theo dõi Khemjira.
“Sau khi Por Kru đọc thuộc lòng khatha đó năm năm trước, các linh hồn rút lui vào nghịa trang và không bao giờ gây rắc rối cho dân làng nữa. Nhưng đêm qua, tao nghe thấy tiếng mưa và tiếng sấm nhiều lần. Sau đó, mặt trời mọc và mọi thứ trở lại bình thường. Điều đó thật tuyệt vời. Nhưng tao lại buồn vì không thể ra ngoài và nhìn cảnh tượng đó.”
Khemjira mím chặt môi và nói.
“Tao xin lỗi, Jhet.”
“Này, tao không nói điều này để làm mày lo lắng. Tao chỉ muốn mày biết rằng Por Kru và dân làng đã giúp đỡ mày đêm qua. Giờ thì đi tắm đi rồi cám ơn Por Kru.”
Khemjira gật đầu, mặc dù đôi mắt vẫn đầy sự u ám.
Bây giờ đã là sáu giờ ba mươi phút sáng, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ họp. Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Khemjira đi theo Jhettana đến chỗ trung tâm của ngôi nhà, nơi thực hiện các nghi lễ. Por Kru, trong chiếc áo sơ mi màu đen dài tay và chiếc quần vừa vặn, vẫn ngồi trên một bệ gỗ cao đến đầu gối giống như một sân khấu nhỏ.
Jhettana quỳ xuống một chỗ không xa Por Kru rồi quỳ lạy. Ngẩng đầu lên, anh chắp hai tay vào nhau và nở một nụ cười khô khốc. Khemjira nhìn thấy hành động của bạn mình và cũng làm theo, nhưng sau khi quỳ lạy xong, cậu đưa mắt nhìn xuống, quá sợ hãi và tội lỗi khi nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi và quầng thâm mắt sẫm màu hơn Jhettana của Por Kru.
Parun nhìn Jhettana bằn ánh mắt sắc như dao trước khi quay sang Khemjira, người hiền lành đang ngồi bên cạnh.
“Tên mày là Khem phải không?”
“V…vâng thưa Por Kru.”
“Đến đây.”
Khemjira hơi nao núng rồi ngẩng mặt lên, chớp mắt liên tục, không chắc mình có nghe nhầm không.
“Đi đi”, Jhettana thúc giục, người vẫn chắp tay, nghiêng người thì thầm. Khemjira hơi há miệng rồi khép lại, nhanh chóng bò tới trước mặt Por Kru, người đang ngồi trên bục cao, nhưng không dám ngước mắt lên nhìn anh ta.
Sau khi tắm trước đó, Jhettana đã nói với Khemjira rằng khi nói chuyện với Por Kru, cậu không nên nhìn vào mắt quá ba giây, nhưng Jhe không giải thích vì sao. Khemjira cũng không hỏi, cậu sẽ nghe lời Jhettana bất cứ điều gì.
Parun không quan tâm đến việc Khemjira phản ứng thế nào với mình. Điều khiến anh tò mò hơn là những lời nói của Ram-phueng, kẻ thù truyền kiếp của Khemjira.
“Nghe này, đồ ngu ngốc. Đúng vậy, ông nội ngươi còn không làm gì được ta thì một đứa miệng còn hôi sữa như người lại dám thách thức ta.”
Ram-phueng biết ông nội của Parun. Điều đó có nghĩa là cả hai đã từng gặp trước đây và Parun cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ với cái tên Khemjira. Điều đó khiến anh muốn làm sáng tỏ một số nghi ngờ còn sót lại.
“Đem cái thứ mày đang đeo trên cổ ra,” anh nói bằng giọng đều đều. Khemjira hơi run rẩy trước khi cố gắng lấy Takrut ra.
“Chỉ cần lấy ra đưa tao coi. Không cần cởi nó ra.”
Khemjira nuốt khan, giật mình trước giọng điệu nghiêm khắc của Por Kru, nhưng cũng làm theo bằng cách móc chiếc vòng cổ Takrut từ dưới áo ra. Sau đó, cậu hạ tay xuống, nhắm mắt lại và ngửa đầu ra sau để Por Kru nhìn rõ.
“Đ..đây ạ” Por Kru vẫn vô cảm, trong khi Jhettana phải mím môi để nhịn cười. Anh chưa bao giờ thấy ai sợ hãi Por Kru một cách hài hước như vậy.
Parun ngồi xếp bằng, nhấc chân lên và đặt chân xuống sàn nhà bên dưới. Tay với lấy chiếc lá trầu trên khay đồng, nhấc Takrut của Khemjira ngửi thấy mùi hương thoang thoảng toả ra từ Por Kru, cậu nhắm chặt mắt lại, không dám thở mạnh.
Parun nheo mắt nhìn vật đó. Đây là một chiếc Takrut bằng da hổ được làm bởi ông nội của anh. Đây là một chiếc trong ba chiếc tồn tại duy nhất trên đời. Một chiếc thuộc quyền sở hữu của một người bạn thân ông nội anh, một nhà sư ma thuật nổi tiếng, hiện là một nhà sư tudong* trong rừng. Parun không nhận được tin tức gì của người đó trong nhiều năm.
*Một tu sĩ đi khắp vùng nông thôn để tu khổ hạnh.
695Please respect copyright.PENANAweOvoZrkFI
Chiếc thứ hai thuộc về Por Kru, cháu trai ông.
Về người cuối cùng sở hữu, anh chưa bao giờ tưởng tượng đó là một cậu bé không có mối liên hệ rõ ràng nào với ông nội.
Nhưng đột nhiên, Parun nhớ ra. Đó là khoảng mười sáu năm trước khi anh còn học trung học. Lúc đó, ông nội của anh thường đi nhiều tỉnh khác nhau để trừ tà, cùng với ba học trò Chai-ya, Lah và Mhek, ba pháp sư quyền năng nhất làng.
Hôm đó, ông nội đến thăm nhà. Hồi đó, anh vẫn đang sống với bố. Ông mang theo bánh kẹo, quà lưu niệm từ những tỉnh ông đã đến và kể về công việc của mình như thường lệ.
“Ta đã gặp một gia đình ba người ở Kanchanaburi.”
“Cha và mẹ đều ổn, nhưng đứa trẻ ba tuổi sẽ không sống được lâu. Bị nguyền rủa, con biết tại sao không? Bởi nghiệp thù. Dù họ có cố gắng ngăn chặn bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không khá hơn. Mỗi lần đứa trẻ bị bệnh là nó suýt chết. Có lẽ sẽ không sống được đến năm tuổi.”
“Ồ, tên đứa trẻ là Khemjira. Tên đẹp đấy, phải không? Nhưng đứa bé là con trai.”
“…”
”Đứa bé có khuôn mặt dễ thương và đáng yêu. Ta thích đứa bé nên đã tặng một chiếc Takrut bằng da hổ. Hahaha!” Ông nội cười sảng khoái, nhưng Parun lại nhíu mày, không hiểu lắm tại sao ông lại làm vậy, liền hỏi:
“Không phải ông nói rằng chúng ta không nên can thiệp vào chuyện nghiệp chướng của người khác sao?”
Ông nội gật đầu.
“Ồ, nhưng đứa bé dễ thương quá. Ta không khỏi cảm thấy tiếc.”
Mười năm sau, ông qua đời vì tuổi già. Tuy nhiên, trước khi chết, ông phải chịu đựng sự đau đớn và đăn vặt tột độ. Hình ảnh ông nội nôn ra máu đen, quằn quại trong đau đớn, hằng đêm mê sảng tìm đến chết còn đọng lại trong kí ức Parun, đặc biệt là ước muốn trước khi hấp hối của ông làm anh nhớ mãi.”
“Luyện ma thuật trắng, không phải ma thuật đen. Đừng can thiệp vào chuyện nghiệp chướng của người khác nếu con không muốn đau khổ như ta đã từng.”
Parun thả Takrut ra và quay lại chỗ ngồi ban đầu sau khi nhận được câu trả lời. Điều tiếp theo anh muốn nói với Khemjira là về chiếc bình đất sét có khắc chữ Pali để chứa linh hồn.
“Linh hồn trong chiếc bình này là của mẹ mày,” Por Kru nói.
Tim Khemjira thắt lại. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào chiếc bình với vẻ hoài nghi.
”M…mẹ con?”
Parun khẽ gật đầu, thờ ơ không biết Khemjira có tin mình hay không.
“Mẹ của mày đã ở bên mày suốt thời gian qua. Bà là một linh hồn yếu đuối chỉ có thể tồn tại vì mục đích trong sáng và bảo vệ mày.”
“Đó là bởi vì bà ấy đã tích rất nhiều công đức khi còn sống và chiếc Takrut mà mày đeo trên cổ từ khi còn nhỏ, bà ấy đã an toàn không bị những kẻ thù nghiệp chướng khác bắt giữ.”
“…”
”Nhưng phép thuật trong Takrut giờ đã hoàn toàn biến mất. Mẹ mày đã sống sót vì vẫn còn người gửi phước cho bà…”
Đôi mắt của Khemjira ngấn lệ. Người đó chắc hẵn là cha của cậu vì suốt mấy tháng qua cậu không có thời gian để làm công đức cho mẹ mình.
Parun im lặng nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Khemjira. Thế nhưng, không nghĩ tới an ủi cậu.
“Mẹ mày cũng không phải hồn ma có người bảo vệ, nếu tối hôm qua tao không cho bà trốn trong bình, linh hồn của bà đã bị nguy hiểm rồi.”
Khemjira nhớ lại giấc mơ sáng nay không cầm được nước mắt. Khemjira tin từng lời nói Por Kru bằng cả trái tim và quỳ lạy tỏ lòng biết ơn.
“Cám ơn Por Kru rất nhiều. Cảm ơn vì đã cứu mẹ con.”
Parun nhìn Khemjira mà không nói gì về sự biết ơn của cậu và tiếp tục:
”Sau này, kẻ thù truyền kiếp của mày sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu mẹ mày vẫn cố gắng bảo vệ mày như bà đã làm thì không lâu nữa bà sẽ mất mạng.”
Khemjira lắc khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi mắt mở to cầu xin khi nhìn vào khuôn mặt Por Kru.
”Vậy, con nên làm gì?”
Parun nhấc chiếc bình được phù phép lên đặt trước mặt mình.”
“Hãy mang nó đi và nhờ ngôi đền thực hiện Nghi thức Thăng thiên* cho bà ấy. Hãy để bà ấy đi đến nơi bà ấy thuộc về.”
*Nghi lễ đưa linh hồn trần thế đến một nơi tồn tại tốt đẹp hơn.
695Please respect copyright.PENANAfbGSdF8oIZ
Khemjira sụt sịt, gật đầu và dùng tay lau nước mắt trước khi ôm chặt cái bình.
“Con có thể làm vào ngày mai không? Con…con muốn dành một đêm cuối cùng với mẹ.”
Parun nhìn Khemjira, người vẫn đang khóc. Không muốn thừa nhận mình thấy thương hại. Anh giả vờ nhấp một ngụm cà phê đen và nói:
“Làm bất cứ điều gì mày muốn.”
“Cám ơn”, Khemjira nói, lại cúi lạy với niềm vui sướng. Sắp tới giờ gặp mặt các thành viên trong câu lạc bộ nên cậu vội vàng mang chiếc bình cất vào phòng ngủ.
Khemjira đặt chiếc bình cạnh giường, không quên vuốt nhẹ nắp bình rồi thì thầm với mẹ:
”Con có rất nhiều điều muốn nói với mẹ. Con sẽ quay lại sớm.”
Trong khi đó, Jhettana nhìn thấy Khemjira bưng chiếc bình đi liền nhanh chóng bò lại gần Por Kru.
“Por Kru, đêm qua có phải là kẻ thù truyền kiếp của Khem không?” Parun nhìn Jhettana vẻ buộc tội trước khi trả lời ngắn gọn:
”Phải.”
Jhettana nở nụ cười yếu ớt.
“Hehe, cám ơn Por Kru đã bảo vệ cậu ấy. Por Kru thật sự là một cái gì đó! Ối!” Jhettana hét lên khi Por Kru dùng mép khay inox đánh vào đầu anh, khiến nước mắt chảy ra vì đau.
“Chỉ lần này thôi. Nếu có chuyện gì nữa, tôi sẽ không giúp. Cậu tự mình giải quyết đi.”
“Ồ, thôi nào. Por Kru không thấy cậu ấy đáng thương đến mức nào sao? Cậu ấy yếu đuối đến mức cơn gió có thể thổi bay. Làm sao cậu ấy có thể đứng vững trước một linh hồn mạnh mẽ như vậy?”
Parun nhìn học trò của mình với ánh mắt nghiêm nghị.
”Đừng bắt tôi phải lặp lại lời nói của mình.”
Jhettana mím chặt môi. Thông thường, anh sẽ không tranh cãi với Por Kru, nhưng lần này, anh phải dành một ngoại lệ cho Khemjira.
“Nếu Por Kru không giúp cậu ấy, con sẽ cho mọi người biết số điện thoại của người. Ối!”
Parun ngay lập tức nhấc chân và đá Jhettana.
695Please respect copyright.PENANA5HeIFXeud2
695Please respect copyright.PENANAOhtzKyuDNW