Vào lúc nửa đêm, khoảng một giờ sáng, sau khi Khemjira đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức, Jhettana đánh thức Charnvit, người đang nằm ở phía bên kia giường.
"Charn, dậy đi," anh thì thầm, cẩn thận không nói quá to vì sợ đánh thức Khemjira. Charnvit mở mắt và với lấy chiếc kính bên cạnh gối. Ánh sáng từ ban công, vẫn bật suốt đêm, chiếu sáng khuôn mặt căng thẳng của Jhettana.
"Có chuyện gì thế, cậu Jhet?"
"Đi xuống cầu thang với tôi," Jhettana trả lời bằng giọng thì thầm. Charnvit hơi nhíu mày trước câu trả lời.
"Còn cậu Khem thì sao? Chúng ta cứ để cậu ấy ngủ một mình ở đây sao?"
Jhettana nhìn quanh căn phòng một lần nữa để đảm bảo an toàn, kiểm tra xem có vật sắc nhọn hoặc vũ khí nào không. Bút bi hoặc bút chì đã được lấy ra khỏi phòng và được cất trong tủ đồ của căn hộ từ tối.
Cánh cửa ban công mà Khemjira đã mở và gần như nhảy từ ban công trước đó, và thậm chí cả cánh cửa phòng tắm giờ cũng được khóa chặt bằng chia khóa. Chưa kể đến hàng chục Yantra mà Jhettana và Charnvit đã dày công viết và dán lên cả bốn bức tường để xua đuổi ma quỷ.
Sau đó là vật phẩm ma thuật huyền thoại do Krai-lert tặng, được đặt trên tủ quần áo gần cửa phòng, được trang trí bằng hoa nhài. Sức mạnh của nó lớn đến mức khiến tất cả các linh hồn đã trú ngụ lâu ngày trong căn hộ phải trốn đi, không dám cả gan ám bất kỳ ai - một khoản đầu tư xứng đáng với số tiền nửa triệu baht đã bỏ ra.
Nhưng Jhettana vần cảm thấy lo lắng.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng bằng mắt thường và cảm thấy yên tâm, cuối cùng Jhetana cũng gật đầu.
"Ừ, cậu ấy sẽ ổn thôi khi ở đây. Có đi hay không? Hỏi quá nhiều rồi đấy."
Charnvit thở dài, mệt mỏi vì bản tính dai dẳng của người bạn mình.
Jhettana cảm thấy muốn đá Charnvit nhưng đã kiềm chế lại, nhớ đến lá bùa hộ mệnh thiêng liêng mà Por Kru đã trao cho anh để luôn mang theo bên mình, giờ đây được đeo như một chiếc vòng cổ mà Charnvit không bao giờ tháo ra.
Không thể làm gì hơn ngoài việc trừng mắt, Jhettana nhanh chóng đứng dậy và dẫn Charnvit ra khỏi phòng cùng chiếc túi đeo vai thường ngày nhét đầy đồ đạc.
Trước khi đi, Jhettana không quên lấy thêm một chiếc chìa khoá nữa để khóa phòng từ bên ngoài, tin chắc rằng ngay cả khi Khemjira có mộng du thì cậu cũng không thể ra ngoài được.
Cửa đã khóa, anh dẫn Charnvit xuống cầu thang từ tầng bốn xuống tầng trệt. Họ đi cho đến khi đến cổng trước.
Thấy không có người, Jhettana mở túi và lấy ra mười hai thanh mây dài, mảnh, mỗi thanh dài khoảng bằng một cây thước kẻ, và đưa cho Charnvit.
"Lấy những thứ này và cắm xuống đất, cách nhau một khoảng bằng nửa chiều dài tòa nhà. Tôi sẽ tự mình buộc sợi chỉ thánh."
Charnvit chấp nhận nhiệm vụ với cái gật đầu bối rối nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Tại sao chúng ta lại làm điều này?"
Jhettana mím môi tỏ vẻ khó chịu nhưng rồi nhớ ra rằng người kia không thể nhìn thấy những gì anh thấy, nên anh giải thích.
"Căn hộ này không có nhà ma, nên các linh hồn tự do đến rồi đi. Tôi đã nhìn thấy chúng kể từ lần đầu tiên tôi đến thăm Khem ở đây."
"Chúng ta có thể đã có được thứ gì đó tốt, nhưng tôi không hoàn toàn thoải mái, đặc biệt là khi sinh nhật của cậu ấy đang đến gần - tinh hình ngày càng nguy hiểm hơn. Từ hôm qua, tôi cảm thấy như mình đang bị theo dõi mọi lúc."
"Kẻ thù nghiệp chướng của Khem thôi cũng đủ mạnh để trở thành cơn ác mộng. Nếu những người khác từ bên ngoài cũng đến, cậu và tôi chắc chắn không thể xử lý được chúng. Ngay cả một Phaya Ngew Dum đã bị mê hoặc trong nhiều năm cũng có thể không đủ."
"Giả sử ngày mai, chúng ta sẽ nhờ chủ nhà làm lễ lập miếu. Nhưng tối nay, chúng ta cần phải làm lễ bảo vệ để ngăn chặn những thứ đó, nếu không tôi sẽ không ngủ được. Hiểu chưa?"
Charnvit gật đầu, lập tức rời đi thực hiện nhiệm vụ.
Thấy vậy, Jhettana lấy ra một cuộn chỉ thánh đi theo, buộc vào những thanh mây mà Charnvit đã trồng xuống đất, bao quanh tòa nhà.
Sau khi soi chỉ thánh được buộc thành một chu vi hình vuông, Jhettana ngồi xuống đất, lấy một chiếc khay vàng trong túi ra và đặt xuống, tiếp theo là một chiếc bát bạc. Sau đó, anh lấy ra một chai nước thánh từ ngôi đền nơi họ đã nghỉ qua đêm, thứ mà anh đã yêu cầu từ vị trụ trì.
Sau đó, anh đổ nước thánh vào bát cho đến khi gần đầy trước khi đặt một bức tượng Phật nhỏ vào trong chậu. Anh quấn sợi chỉ thánh quanh khay vàng ba vòng. Trong khi đó, Charnvit bước ra hái hoa nhài từ bên cạnh bức tường để sắp xếp như một lễ vật dâng lên Đức Phật.
Jhettana thắp chín nén hương, chắp tay thờ phụng, giữ chúng vững chắc trước ngực, trong khi Charnvit quỳ xuống bên cạnh anh, thắp năm ngọn nến và đặt chúng lên khoảng trống còn lại của khay vàng. Sau đó, nhắm mắt lại, cả hai chắp tay cầu nguyện, cùng nhau tỏ lòng tôn kính với Triratna.
Khi họ bắt đầu tụng kinh khatha để tôn vinh Tam Bảo, những ngọn đèn xung quanh tòa nhà đột nhiên nhấp nháy rồi tắt, tiếp theo là những cơn gió mạnh thổi vào từ mọi hướng.
Khói hương cuộn lên theo sức gió trong khi năm ngọn nến đột nhiên tắt.
Mùi hôi thối, thối rữa của ma quỷ len lỏi vào, tấn công vào lỗ mũi của họ và lan tỏa khắp khu vực. Bên ngoài ranh giới của sợi chỉ thiêng liêng, vô số bóng đen xuất hiện, với hình dạng từ trẻ em đến người lớn, từ thanh niên đến người già. Một số trông bình thường, trong khi những người khác thì vặn vẹo và biến dạng, tiến lại gần hơn nhưng không thể vượt qua rào cản của sợi chỉ thiêng liêng.
Tai Jhettana tràn ngập tiếng la hét xen lẫn tiếng cười chế giễu.
Những lời nguyền rủa, tiếng kêu như thể ai đó đang thở hơi thở cuối cùng hòa vào một tiếng động gần như không thể chịu đựng được, tất cả nhằm phá vỡ sự tập trung của hai chàng trai trẻ. Nhưng cả hai đều duy trì sự tập trung của mình một cách đáng ngưỡng mộ.
"Pahunoeyo thakkhinoeyo anshalikaraneyo."
"Anuttaram Punnakkhettang Lokassathi."*
*Đây là "Itipiso" khatha, nó được dùng để xua đuổi tà ma.
650Please respect copyright.PENANAah0ZlwIt3s
Sau khi đọc xong một phần của Itipiso, Jhettana cắm hương bên cạnh tòa nhà và trở về vị trí ban đầu, quỳ gối, chắp tay thờ phụng và cầu nguyện.
"Tên tôi là Jhettana, họ Na-kantkul."
“Tên tôi là Charnvit, họ Charoenkiatpreecha."
Sau khi mỗi người nêu tên, họ đồng thanh nói:
"Bao gồm cả ngài Khemjira Jantrapisut, cả ba chúng con đều muốn hướng tâm đến sự tôn kính đến tất cả chư Phật, Pháp và Tăng trên khắp Trái Đất, cũng như đến các vị thần và tất cả các vị thầy của chúng con. Xin hãy ban phước cho dòng nước thánh này bằng sự hiện diện của ngài để nó có thể bảo vệ chúng con khỏi mọi thế lực bất hạnh và độc ác."
Khi lời cầu nguyện kết thúc, sợi chỉ thánh bao quanh tòa nhà, bao gồm cả khay vàng, đột nhiên phát ra ánh sáng vàng rực rỡ. Tuy nhiên, Jhettana và Charnvit, những người vẫn chưa đạt đến đỉnh cao của quá trình đào tạo, không thể nhìn thấy. Họ chỉ cảm thấy một làn gió ấm áp cuốn trôi mùi hôi thối của ma quỷ và linh hồn khỏi khu vực, và tai họ không còn nghe thấy tiếng động nào nữa. Những bóng đen từng xuất hiện hàng loạt, chen chúc trong không gian, giờ đã rút lui, chỉ còn lại sự trông rỗng.
Bước cuối cùng, Jhettana lấy ra một bó hoa nhài buộc lại từ trong túi, nhúng chúng vào nước thánh và nhờ Charnvit giúp mang khay trong khi anh vẫy nước xung quanh tòa nhà, hoàn tất nghi lễ.
"Thôi nào, chúng ta về ngủ thôi," Jhettana nói với một cái ngáp, mắt anh ngấn lệ vì buồn ngủ, trước khi dẫn Charnvit trở lại tòa nhà.
Thấy Khemjira vẫn đang ngủ say, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm, trở về chỗ ngủ của mình và lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.
Đêm trôi qua trong yên bình, đúng như họ đã cầu nguyện.
Ngày hôm sau, Jhettana đóng vai trò là người đàm phán và thuyết phục được chủ nhà đồng ý xây một ngôi miếu, mặc dù người đàn ông này theo một tôn giáo khác. Sau khi nghe một lời giải thích ngắn gọn về những vấn đề mà Jhettana mô tả và được đề nghị rằng Jhettana và bạn bè anh ấy sẽ chi trả mọi chi phí, chủ nhà đã đồng ý. Chủ nhà cung cấp cho Jhettana họ tên đầy đủ và ngày sinh của anh ta để tìm thời điểm tốt lành.
Jhettana đã sử dụng ngày sinh của chủ nhà cùng với ngày sinh của Khemjira để tính toán một ngày tốt lành. May mắn thay, họ đã tìm được một ngày chỉ ba ngày trước ngày sinh của Khemjira.
Ba ngày sau đó, mọi việc đều bình yên cho đến ngày làm lễ lập ngôi miếu.
Jhettana đã đặt mua những vật dụng cần thiết cho nghi lễ từ một công ty giao hàng, không muốn mạo hiểm ra ngoài, và cũng đã mời một người Bà-la-môn* có tay nghề cao đến giúp tiến hành buổi lễ.
*Bà-la-môn (Brahmins) là những giáo sĩ của đạo Hindu.
650Please respect copyright.PENANAid24lyisBJ
Do không gian bên cạnh tòa nhà bị hạn chế nên ngôi miếu phải được xây dựng trên sân thượng.
Vào ngày lễ, bầu trời u ám và ảm đạm, một bầu không khí bất lợi mặc dù đó là ngày tốt nhất trong tháng. Người Bà La Môn, cảm thấy khó chịu nặng nề trong lồng ngực, không muốn tiếp tục nghi lễ.
Như thể anh cảm thấy ánh mất đầy thù hận của ai đó đang theo dỗi anh suốt thời gian đó.
Tuy nhiên, sau khi đã nhận được một khoản thanh toán đáng kế, ông hối hận vì ý định hủy bỏ và cảm thấy buộc phải tiếp tục buổi lễ.
Jhettana, Charnvit và Khemjira cũng cảm thấy bất an tương tự. Trong suốt nghi lễ, Khemjira liên tục nhìn xung quanh một cách lo lắng trong khi Jhettana và Charnvit liên tục đọc những lời cầu nguyện bảo vệ, không dừng lại mặc dù không có sự xáo trộn rõ ràng nào.
Cuối cùng, ngôi miếu linh thiêng đã được xây dựng thành công.
Ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người Bà-la-môn vội vã cáo lui và ba người bạn trở về phòng.
Có vẻ như họ đã quá lo lắng khi bầu trời quang đãng sau đó, trở nên sáng sủa và đầy nắng, không còn dấu vết nào của sự ảm đạm của buổi sáng. Có vẻ như những linh hồn ẩn núp trong căn hộ đã biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại. Jhettana và Khemjira có thể cảm nhận được điều đó.
Điều này có nghĩa là nghi lễ mời một vị thần đến cư trú tại ngôi miếu tâm linh và bảo vệ họ khỏi nguy hiểm là có hiệu quả. Mặc dù tài khoản ngân hàng của họ gần như cạn kiệt đến mức thấp hơn mức lương tối thiểu hàng tháng của một nhân viên văn phòng do chi phí mua sắm vật phẩm và thuê Brahmin, nhưng nó được coi là một khoản đầu tư đáng giá.
Khi họ cảm thấy an toàn, Jhettana và Charnvit bắt đầu thay phiên nhau ra ngoài thường xuyên hơn để chạy việc vặt, có thể là đi học, về nhà hoặc tìm đồ ăn ngon để mang về cho Khemjira. Trong khi đó, Khemjira luôn ở trong phòng với một trong hai người, không bao giờ rời đi. Ba ngày trôi qua, và mọi người vẫn an toàn và khỏe mạnh.
Jhettana liếc nhìn đồng hố trong khi ba người họ đang nằm trên giường xem phim. Chỉ vài giờ nữa thôi, sẽ là sinh nhật của Khemjira, nhưng anh nghĩ họ không thể lơ là cảnh giác cho đến tận phút cuối cùng của đêm.
Anh và Charnvit đã quyết định thức trắng đêm để trông chừng Khemjira, từ chối ngủ.
"Chết tiệt, cứ như đồng hồ vậy - cứ mười một giờ đêm là cậu ấy như cái máy ngừng hoạt động vậy." Jhetta phàn nàn với Charnvit về người bạn của họ đang dựa vào vai anh. Charnvit, nằm ở phía bên kia cạnh Khemjira, chuyển ánh mắt từ màn hình máy tính xách tay sang người bạn đang ngủ say của họ trước khi điều chỉnh tư thế của Khemjira để cậu ấy thoải mái hơn trên gối.
Gần đây, ngay khi đồng hồ điểm mười một giờ, Khemjira sẽ chìm vào giấc ngủ sâu và không tỉnh dậy cho đến sáng. Thật nhẹ nhõm khi cậu có thể ngủ ngon mà không gặp ác mộng và không thức dậy để mộng du hay làm bất cứ điều gì kỳ lạ, như họ đã lo sợ.
Jhettana nhìn đồng hồ một lúc trước khi lên tiếng.
"Đi thôi. Đến giờ cầu nguyện rồi." Charnvit gật đầu, đóng máy tính xách tay lại, đặt lên bàn cạnh giường, rồi đi theo Jhettana ngồi xuống cầu nguyện. Jhettana đã đặt một bức tượng Phật trên ghế, với một chiếc hộp đựng Phaya Ngew Dum ở sàn bên dưới.
Jhettana thắp hai ngọn nến, đặt chúng ở hai bên bức tượng Phật, nhưng không thắp hương để tránh làm phiền đến sự nghỉ ngơi của Khemjira. Charnvit tắt hết đèn trong phòng, để ánh nến chiếu sáng không gian.
Họ ngồi đối diện nhau với bức tượng Phật và hộp Phaya Ngew Dum ở giữa cả hai giơ tay thờ phụng và bắt đầu tụng kinh, bắt đầu bằng khatha để tôn vinh Triratna như một điều cơ bản, tiếp theo là tụng kinh Itipiso, hoàn thành trọn vẹn một trăm lẻ tám lần tụng. Por Kru đã dạy họ rằng đây là cách để tăng vận may, bảo vệ họ khỏi ma quỷ, linh hồn độc ác và kẻ thù nghiệp chướng, và do đó củng cố tâm trí của họ.
Hai giọng hát hòa quyện nhẹ nhàng trong phòng, giữ nhịp điệu và giai điệu đồng nhất.
"Itipiso phagava araham samma samphuttho
wijsharanasampanno..."
Kim dài của đồng hồ vẫn chuyển động đều đặn cho đến khi chỉ đến số mười. Tuy nhiên, khi họ hoàn thành lần đọc Itipiso thứ một trăm lẻ bảy, mọi thứ xung quanh họ trở nên tối đen như mực.
Vào lúc đó, Khemjira đứng dậy khỏi giường. Chân cậu từ từ hạ xuống sàn, và cậu bước những bước đều đặn qua xác của Jhettana và Charnvit, rời khỏi phòng.
Vào lúc năm phút trước nửa đêm, Charnvit đột nhiên tỉnh giấc. Ánh sáng tràn vào từ ban công cho phép anh nhìn thấy Jhettana đang ngủ ở phía bên kia phòng. Mắt Charnvit mở to trước khi anh nhìn vào chiếc giường mà Khemjira đáng lẽ phải nằm; giờ chỉ còn lại sự trống rỗng.
"Cận Jhet! Cậu Jhet!" Anh gọi Jhettana bằng giọng lớn hơn và run rẫy hơn bình thường, vì sợ hãi. Jhettana giật mình vì giọng nói của anh, đột nhiên tỉnh dây.
Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát, và ánh mắt hoảng sợ của Charnvit khiến Jhettana ngay lập tức nhìn về phía giường.
"Chết tiệt!" Jhettana kêu lên, nhảy dựng lên và chạy ra khỏi phòng.
Ngay cả khi anh ta loạng choạng và ngã, trầy xước đầu gối, anh ta cũng không dừng lại để xem xét vết thương của mình.
Chàng trai trẻ thở hổn hển, nhìn quanh và quyết định đi xuống cầu thang. Nhưng trước khi anh kịp bước đi, Charnvit đã túm lấy cánh tay anh.
Charnvit lắc đầu và nói: "Không, cũng không phải ở tầng dưới."
Có điều gì đó mách bảo anh rằng con đường mà Jhettana sắp đi là sai. Jhettana định hỏi điều gì khiến anh nghĩ vậy, nhưng những sự kiện trong quá khứ đã thấm nhuần đủ niềm tin vào lời nói của Charnvit khiến Jhettana đi theo anh mà không thắc mắc, chạy theo huớng ngược lại với nơi anh định đi ban đầu.
Jhetana chạy lên cầu thang thoát hiểm lên mái nhà, Charnvit bám sát theo sau, thoát khỏi đám cháy bên dưới. Điều đầu tiên họ nhìn thấy là ngôi miếu mới được xây dựng cách đây vài ngày giờ đã trở thành một ngôi nhà linh hồn hoang tàn phủ đầy đổ nát và bốc ra mùi hôi thối khó chịu.
"Khem!!" Jhettana hét lên khi thấy Khemjira đang đứng trên mép mái nhà, quay lại nhìn anh.
Tim Jhettana đập mạnh hơn theo từng giây trôi qua, đôi chân anh run rẫy khi anh thận trọng bước về phía trước, hy vọng đến gần Khemjira nhất có thể.
Ngược lại, Charnvit đi theo sau anh với tốc độ chậm rãi, âm thầm quyết tâm tìm cách cứu Khemjira bằng mọi giá.
Nhưng có vẻ như họ đã quá muộn.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến trái tim đập lỡ một nhịp khi Khemjira từ từ quay lại đối mặt với Jhettana và Charnvit.
Vào lúc một phút trước nửa đêm, đôi mắt vốn là màu nâu sáng giờ đã chuyển thành màu đen đặc, vô hồn, không có chút lòng trằng nào. Đôi môi mỏng từ từ cong lên thành một nụ cười, rồi cậu nói ngắn gọn với cả hai:
"Bây giờ tao sẽ đưa nó đi."
Với những lời nói đó, toàn bộ cơ thể của Khemjira ngay lập tức ngã ngửa ra từ trên mái nhà.
ns 15.158.61.20da2