Trong đêm khuya, trong một căn nhà nhỏ nằm trong khu ổ chuột, bóng dáng nhỏ bé của Khemijira hoặc tên gọi ngắn là Khem, đang chăm chú nhìn vào màn hình của một máy tính cũ đang chậm rãi tải kết quả xuống trong kì thi tuyển sinh đại học của mình.
Bên trái cậu là đồng hồ để bàn đang chỉ điểm nửa đêm, và bên phải là một chiếc bánh nhỏ với ngọn nến đang toả ánh sáng trong căn phòng vốn dĩ tối đen như mực.
Tiếng “tích tắc” của kim giây đồng hồ vang vọng trong đầu cậu, làm tăng lên sự căng thẳng trong đầu cậu cho đến khi môi mím chặt lại.
Cuối cùng, kết quả cho thấy cậu đã được được nhận vào trường đại học và khoa mà cậu đã chọn.
“Yeee” Khemijira reo lên vui sướng, chắp tay lại cầu nguyện, hy vọng sẽ có hành trình suôn sẻ trong cuộc sống đại học, trước khi cúi xuống thổi tắt ngọn nến.
Quả thực, hôm nay là sinh nhật lần thứ mười chín của Khamijira.
Trong căn phòng tối chỉ được chiếu sáng bởi ánh sáng từ màn hình máy tính, chàng trai trẻ ngồi ăn bánh trong khi xem qua những hình ảnh về khuôn viên trường đại học mà cậu đã được nhận vào. Cậu ngồi ăn và nhìn vào những bức ảnh, mỉm cười mãn nguyện cho đến khi liếc nhìn đồng hồ và ngạc nhiên.
“Đã hai giờ rồi à ?”
Ngày mai, Khemijira phải nhanh chóng báo tin vui này cho Luang Por* ở chùa. Với suy nghĩ đó, anh nhanh chóng ăn xong chiếc bánh, tắt máy tính sau đó rửa bát, đánh răng rồi đi ngủ.
*Luang Por: tên gọi được trao cho một nam tu sĩ khi có tuổi xấp xỉ cha của người nói
Trong giấc mơ, Khemijira đã mơ thấy điều mà trước đây cậu chưa từng mơ thấy.
Giấc mơ của cậu mở ra như một cuốn phim cũ, xuất hiện một ngôi nhà truyền thống của Thái Lan từ thời còn nô lệ.
Khemijira nhìn thấy một cô gái trẻ đang chạy vào nhà, cùng với một số người hầu cố gắng bắt cô ấy lại nhưng không thành. Cô ấy trông cười vui vẻ và hạnh phúc.
Sau đó, khung cảnh chuyển sang một ngôi nhà gỗ màu vỏ trứng, có bối cảnh từ thời mà đã có ô tô được sử dụng, bầu không khí nhẹ nhàng và gợi nhớ những năm 80.
Khemijira đứng trước ngôi nhà gỗ này, nhìn chằm chằm vào nhà qua khung cửa sổ.
Cậu nhìn thấy một cặp đôi đang ngồi cùng nhau ở bàn ăn, họ cùng dùng bữa và mỉm cười với nhau. Khemijira nhìn thấy cảnh tượng đó, bỗng trong lòng cảm thấy hơi đau, khiến Khemijira phải ôm ngực.
“Bạn đang nhìn gì đó?” Bỗng một giọng nói lạnh lùng phát ra từ sau lưng cậu.
Tim Khemijira đập mạnh vì ngạc nhiên, cơ thể cứng đờ khi cảm nhận được hơi thở của người xuất hiện sau lưng mình.
Cậu cố gắng quay lưng lại, nhưng cơ thể lại không cử động được. Bầu không khí ấm áp dần dần nguội đi khiến cậu trở nên rùng mình. Ngôi nhà gỗ màu vỏ trứng trước mặt cậu biến thành một nơi kì lạ, căn nhà bỏ hoang.
Khemijira nghiến răng để mình cố gắng tỉnh táo.
Cái quái gì đây? Thức dậy! Thức dậy!
“Có muốn ở lại đây cùng nhau không?”
Khemijira giật mình khi cảm thấy có một hơi thở yếu ớt tiến lại gần. Nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim cậu ấy, khiến cho cơ thể trở nên run rẫy.
“Chỉ có hai chúng ta”
“….”
“Cảm thấy thế nào”
Trong tích tắc, cậu cân nhắc việc đồng ý chỉ để thoát khỏi sự khó chịu này, nhưng rồi lại nghe thấy giọng nói của ai đó.
“Khem thân yêu, đến giờ dậy rồi”
Khemjira giật mình tỉnh dậy, hoảng sợ ngồi dậy trên giường. Cậu nhanh chóng nhìn sang hai bên để xem có ai khác trong phòng ngủ mình không trước khi mắt cậu thấy thứ gì đó gần đó.
Đó là một takrut* bằng da hổ mà cậu đã đeo từ rất lâu rồi.
*takrut là một loại bùa hình ống ở Thái Lan
Nó đã bị rơi ra từ khi nào vậy…?
Chiếc vòng cổ takrut này là một vật phẩm ma thuật đã bị phù phép bởi Por Kru* mà cậu không thể nhớ được. Vòng cổ này có khả năng bảo vệ cậu khỏi những nguy hiểm vô hình. Mẹ cậuđã khăng khăng muốn cậu phải đeo mọi lúc.
*Por Kru: thầy pháp
Ngay cả vào ngày cuối cùng của cuộc đời, mẹ cậu vẫn nhắc nhở anh đừng cởi nó ra.
Một sự thật rằng, Khemjira được sinh ra trong một gia đình bị nguyền rủa, những đứa con trai của họ sẽ chết trước khi bước sang tuổi 20.
Để thay đổi số phận, mẹ cậu đã đặt cho cậu một cái tên con gái, “Khemjira” nghĩa là mãi mãi được bình yên.
Mặc dù Khemjira không đặc biệt thích kiểu dáng của chiếc vòng cổ này nhưng cậu chưa bao giờ muốn làm trái mong muốn của mẹ mình. Sau khi bà qua đời vì bạo bệnh bảy năm trước, cậu vẫn tiếp tục đeo nó, vì nó giống như một tấm bùa bảo vệ mà mẹ cậu đã để lại.
Trong mười tám năm qua, cậu đã được an toàn. Có thể có những tai nạn nhỏ chỗ này chỗ kia, điển hình đối với người vụng về như cậu, nhưng không có gì là quá nghiêm trọng. Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến tối qua.
Lần đầu tiên trong đời mình, Khemjira có một giấc mơ kì lạ và đáng sợ khó tả đến như thế.
Cậu đã bình tĩnh lại, mặc dù vẫn còn cảm thấy ớn lạnh vì giấc mơ đó. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu ấy nhặt Takrut và đeo nó quanh cổ trước khi đứng dậy đi tắm và thay đồ để đến thăm Luang Por tại chùa.
Khemjira bắt một chiếc Songthaew*, một loại phương tiện giao thông công cộng đến ngôi chùa ở thị trấn Luang Por Pinyo, nơi mà ba cậu đang sinh sống. Cha của cậu đã quyết định trở thành một nhà sư suốt đời khoảng ba năm sau khi mẹ cậu qua đời. Lúc đó Khemjira đúng mười lăm tuổi.
*Songthaew: loại xe phương tiện công cộng ở bên Thái, gần giống chiếc xe lam bên Việt Nam mình
Cậu tin rằng điều này đã được định trước từ khi Khemjira còn nhỏ. Por Kru người đã đưa cho Khemjira vật phẩm ma thuật, đã chỉ phương hướng cha anh tìm thời điểm tốt để trở thành một nhà sư suốt đời nhằm hồi hương công đức của mình cho kẻ thù của gia đình với hy vọng kéo dài tuổi thọ của Khemjira. Đây là lí do mà cha cậu đã giải thích với cậu, người đã khóc để phản đối quyết định này.
Khemjira chỉ nghĩ rằng việc mất đi một người là mẹ, là điều quá sức chịu đựng. Cậu không muốn mất đi cha mình là, dù đi tu hay là mất.
Nhưng cuối cùng, cậu không thể làm trái mong muốn của cha mình và những người thân khác. Tất cả những gì cậu có thể làm là đứng đó khóc và bất đắc dĩ nhìn cha mình cạo đầu và mặc áo cà sa màu vàng. Sau đó ông quay lưng lại và bước vào chánh điện của chùa.
Sau ngày hôm đó, Khemjira về sống với họ hàng bên nội vì họ hàng bên ngoại không nhận anh vì họ cũng sợ dính tới lời nguyền rủa.
Người ngoài có thể cho rằng họ mê tín, nhưng người trong gia đình và trong làng đều hết lòng tin vào điều đó bởi vì không có một người đàn ông nào bên ngoại của cậu sống đến sinh nhật lần thứ 20.
Người thân bên nội tình nguyện chăm sóc cậu là chú và dì của cậu. Họ đã lấy số tiền cấp dưỡng nuôi con mà cha cậu để lại và tiền bảo hiểm y tế của mẹ cậu rồi trốn đi sống một cuộc sống thoải mái ở nước ngoài. Chỉ để lại cho cậu một ít ngàn bath và một ngôi nhà cũ.
Khemjira không muốn làm cha mình lo lắng, người mới xuất gia mấy ngày trước nên nên giữ im lặng. Ngay cả khi cha cậu phát hiện ra sau đó, cũng không thể làm gì được.
Cậu sống một mình trong căn nhà đó và may mắn có những hàng xóm tốt bụng và thường xuyên mang đồ ăn đến cho. Hơn nữa, bất kì khi nào cậu ấy đến thăm cha mình ở chùa, đều trở về nhà với rất nhiều đồ ăn.
Hơn nữa, thành tích học tập của cậu khá tốt nên luôn được nhận học bổng từ đầu đến cuối cấp 3 nên cuộc sống cấp 3 không quá là khó khăn. Cậu ấy cũng vào đại học bằng cách cạnh tranh giành suất học bổng.
“Xin chào, Luang Por”, Khemjira nói sau khi bước vào chánh điện sau đó quỳ lạy ba lần và ngước lên với nụ cười. Cha cậu nhìn cậu một cách dịu dàng.
“Kết quả thi tuyển đã có rồi phải không?” Khem đưa tay vuốt nhẹ má để che đi sự xấu hổ của mình, dù tay kia vẫn đang giơ lên ở tư thế chấp tay.
“Sao cha biết được vậy ạ? Con đang định làm cho cha bất ngờ đấy”
Luang Por mỉm cười và nói:”Hôm qua có hai nhà sư đã nói rằng trường đại học đã bắt đầu mở học kỳ mới rồi”
“Ha ha, con đã đỗ vào khoa Mỹ Thuật và Mỹ thuật ứng dụng của một ngôi trường đại học ở Bangkok…”Giọng của Khem nhỏ đến mức như thì thầm, hai tay của cậu vẫn chấp lại chờ đợi nhưng ánh mắt đã chầm chậm nhìn cha mình.
“Thực sự phải đi đến tận Bangkok à?” Cha cậu hỏi với thái độ điềm tỉnh mặc dù đôi mắt thoáng sự lo lắng cho đứa con của mình.
Khemjira co người lại một chút, cậu hoàn toàn nhận thức được cha mình lo lắng đến mức nào về sự an toàn của mình, cậu phải sống một mình bên ngoài mà không có người lớn nào chăm sóc, chưa kể lời nguyền vẫn còn đó.
Nhưng Khemjira mơ ước trở thành một hoạ sĩ. Cậu ấy đã kiếm tiền từ việc vẽ tranh được một thời gian, đủ để cậu trang trải chi phí mua dụng cụ học tập và thuê một căn phòng nhỏ.
Cậu vẫn luôn muốn vui vẻ trong công việc này. Nếu ngày mai có chết đi, cậu vẫn luôn muốn có một cuộc sống của mình theo cách mà mình mong muốn, ít nhất là một lần.
“Vì trường đại học quanh đây không có ngành mà con muốn theo học” Khemjira nói lí do thật lòng vì muốn cha mình có thể đồng ý với quyết định này.
Thấy sự quyết tâm của con mình, ông đã quyết định để con được làm theo ý mà con mình mong muốn. Vì đã xuất gia nhiều năm, nhà sư đã hiểu ra được chân lý của cuộc sống. Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tự nhiên của con người. Ông đã làm hết những gì mà một người cha có thể làm, phần còn lại tuỳ vào số phận.
“Được rồi, nếu vậy thì phải cố gắng học tập chăm chỉ và làm việc cũng phải suy nghĩ kĩ càng. Đừng xảy ra sai sót”
Khemjira chậm rãi mỉm cười khi nhận được lời chúc phúc của cha mình và gật đầu đáp lại.
“Vâng, cha”
Ngồi trò chuyện thêm một chút, Khem cũng cúi đầu chào tạm biệt cha để quay lại với công việc còn đang dang dở.
Lúc đấy, nhà sư chỉ biết ngồi nhìn bóng lưng của con trai mình ngày một xa dần cùng với bóng ma của một linh hồn bí ẩn.
4179Please respect copyright.PENANAo8GPZcHcs5