Jhettana bị đẩy ra xa, nhưng bây giờ, vì sợ không đạt được ý đồ mong muốn nên phải nhẫn nhịn. Anh ấy đã xin lỗi Por Kru. Khi Khemjira trở lại, cậu gần như bế bạn mình lao ra khỏi nhà.
Parun nhìn hai người cho đến khi họ khuất bóng, rồi lắc đầu với tâm trạng bối rối.
“Khem khá đáng yêu. Thầy sẽ giúp anh ấy chứ, Por Kru?”
”Đúng vậy, Por Kru. Anh ấy khá đáng thương.”
Thong và Ake, hai linh hồn người hầu có dáng vẻ hai cậu bé sinh đôi, ngồi ngay ngắn gần đó. Hai người này khá thân với Jhettana- thậm chí là rất thân. Chúng đã khiến Jhettana đau đầu kể từ khi Jhettana còn nhỏ.
“Có muốn bị đập đầu như cậu ấy không?”
Cả hai há hốc mồm trước khi bò đi ngay lập tức vì người bình thường không thể chạm vào linh hồn nhưng Por Kru thì có thể.
“Được rồi, được rồi. Chúng ta đi thôi.”
Jhettana và Khemjira đi đến chỗ hẹn đúng giờ, lúc đó khoảng bảy giờ sáng. Việc đầu tiên họ làm là tập thể dục, do một nữ khoá trên là thành viên câu lạc bộ hướng dẫn. Nhiều người dân trong làng cũng tham gia tập thể dục.
“Trời ạ, tao đói quá”, Jhettana phàn nàn trong khi xoa bụng. Sau khi tập thể dục ở cột cờ, mọi người tập trung lại ở căn tin của trường để ăn sáng.
“Chà, tối qua chúng ta chưa ăn gì, thậm chí mày còn không ngủ chút nào. Tao sẽ đi lấy cháo cho mày. Đợi ở đây nhá”, Khemjira nói. Jhettana gật đầu và ngáp dài trong khi Khemjira đi lấy đồ ăn và anh ngủ gật trên bàn.
Charnvit, người cũng có tình trạng tương tự, bưng cháo lên và ngồi xuống đối diện Jhettana. Những sự việc anh chứng kiến hôm qua khiến anh bồn chồn và mất ngủ. Chai-ya, chủ nhà, đã trở về lúc nào cũng không rõ. Khi anh đi tắm đã thấy chú đang ngủ trên chiếc kiệu tre sau nhà.
Nhìn Jhettana buồn ngủ và ngáp dài, anh càng tin chắc rằng Jhettana và Khemjira có liên quan đến sự việc tối qua.
Hôm nay anh sẽ để mắt tới hai người này. Nhất định phải tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra đêm qua.
Jhettana ngấu nghiến hai tô cháo thịt lợn đầy ắp, sau đó một cốc cà phê đen đậm đặc, đắng đến mức có thể đánh thức người chết. Bây giờ anh đã hoàn toàn tỉnh táo, sẵn sàng cho một ngày làm việc vất vả.
Sau đó, các thành viên được chia theo nhóm, mỗi nhóm đi đến địa điểm khác nhau. Một nhóm được giao nhiệm vụ sửa chữa mái trường, nhóm khác xây dựng thư viện và nhóm thứ ba sửa chữa các khu vực trong chùa. Các địa điểm này không cách xa nhau, dễ dàng di chuyển qua lại nhau nếu bất kỳ nhóm nào cần thêm người giúp đỡ.
Việc lắp đặt các máy lọc nước được lên kế hoạch vào ngày mai, sau nghi lễ vào ngày Phật giáo và ngày nghi lễ thờ cúng Phra Pirun và Phra Mae Thorani. Trưởng làng vừa thông báo cho các thành viên câu lạc bộ về việc này vào sáng sớm.
“Tháng chín mọi người không làm lễ Phật giáo và tế lễ sao? Bây giờ mới là tháng tư, sao phải gấp gáp thế?” Có người hỏi một người bạn khi cả hai đang sơn rào trường học.
“Dân làng có lẽ muốn chùn ta trải nghiệm văn hoá của họ. Thật may là tôi đã mang theo máy ảnh”, một người khác trả lời.
“Ừ, tuyệt vời. Chúng ta sẽ có nhiều ảnh để đăng lên trang Facebook của trường. Có thể sẽ được tăng ngân sách cho chúng ta vào năm tới”, anh nói và cười vui vẻ.
Trong khi đó, Jhettana và Khemjira thuộc nhóm trùng tu ngôi đền, Jhettana, người khoẻ mạnh và rắn chắc hơn Khemjira, được giao nhiệm vụ sửa chữa mái nhà. Về phần Khemjira, sau khi giúp đỡ người khác lau chùi tường chùa, cậu được giao nhiệm vụ vẽ tranh tường cùng với năm thành viên khác.
“Wow, Khemjira vẽ đẹp quá”, Pearmai, một bạn khác cùng khoa ngồi cạnh khen. Bức vẽ của Khemjira mô tả phụ nữ trẻ mặc áo cánh trắng cùng với một đứa bé, ngồi quỳ gối và chắp tay lại. Bên cạnh cô là một cậu bé khoảng ba, bốn tuổi đang ngồi. Trước mặt họ là một nhà sư đang ban phước lành. Nó mô tả lại khung cảnh buổi sáng sớm của một khu ổ chuột.
Quả thực, Khemjira đã vẽ gia đình của chính mình.
“Tác phẩm của cậu đẹp lắm, Pear. Màu sắc rất đồng đều và các chi tiết trên quần áo cũng rất tuyệt”, Khemjira nói và quay sang khen ngợi tác phẩm của Pearmai. Cô đã vẽ một người phụ nữ trong trang phục truyền thống Thái Lan trên một chiếc thuyền trong ao sen.
Pearmai bật cười khi nhìn thấy Khemjira đang chân thành nhìn và đánh giá cao công việc của mình.
“Hahaa, cậu quả có tài ăn nói. Cám ơn! Nhìn thấy cậu tập trung như vậy khiến tôi cũng trở nên nghiêm túc.”
Khemjira đỏ mặt, gật đầu ghi nhận lời khen của Pearmai. Cậu dần thả lỏng hơn một chút. Họ trò chuyện thêm một lúc nữa trước khi quay lại công việc của mình.
Jhettana quan sát Khemjira từ trên mái chùa trong khi Charnvit, người đang giúp dân làng trộn xi măng bên dưới, để mắt đến hai người họ cho đến giờ ăn trưa. Bữa ăn có cơm nếp với thịt heo chiến gói trong lá chuối do dân làng nấu. Vị mặn ngọt là thứ mà Khemjira rất thích, nó làm cậu nhớ đến tuổi thơ của mình khi được mẹ làm cho món thịt heo chiên như thế này cho cậu ăn với rau xào.
Cậu nhớ mẹ rất nhiều. Cậu sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc để quay lại nhà Por Kru và gặp bà sau.
Công việc ở chùa hoàn thành vào lúc ba giờ chiều, muộn hơn so với thời gian làm việc ở trường. Đây là thời gian rảnh rỗi của các thành viên câu lạc bộ, một số đi nghỉ, số khác nhảy lên xe bán tải trưởng thôn để đi chợ ở thị trấn. Ngày mai là ngày lễ Phật giáo và dân làng chuẩn bị cho nghi lễ thờ cúng nên cần mua đồ.
Khi Jhettana từ trên mái chùa đi xuống, anh đã được nhiều người trong làng chào đón và trò chuyện. Trong khi đó, Khemjira không thể ngồi yên, cậu đã đến nhiều ngôi nhà khác nhau để giúp đỡ dân làng.
Bởi vì Jhettana nói rằng đêm qua, một số pháp sư trong làng đã giúp đỡ Por Kru Parun đối phó với linh hồn suốt đêm qua. Khemjira, người gây ra sự việc này, muốn đền bù cho dân làng nhưng không ai biết chuyện đó vì Por Kru không nói cho họ biết. Khemjira đã giúp sửa chữa hệ thống ống nước ở một số ngôi nhà, dọn dẹp nhà cửa và đào vườn để trồng cây ở những ngôi nhà khác. Cậu thậm chí còn giúp dân làng tách hạt.
Sau khi trò chuyện với một người dân làng, Jhettana phát hiện ra rằng mình đã mất dấu Khemjira. Vừa rồi, anh còn thấy cậu đi về phía nhà bà Tư. Khi được hỏi, bà Tư cho biết cậu dọn dẹp xong nhà cửa rồi đi đến nơi khác.
Charnvit nhìn Jhettana, người có vẻ lo lắng mỗi khi Khemjira không ở gần. Anh không khỏi nhíu mày, tò mò về bản chất mối quan hệ của họ. Thật là bất thường khi bạn bè không thể tách rời như vậy.
Phải chăng hai người không chỉ là bạn bè bình thường?
Charnvit chỉ có thể nghĩ về lí do đó. Anh không cảm thấy sai trái hay chán ghét mối quan hệ giữa nam giới. Dù sao bây giờ cũng là thế kỷ 21, mặc dù anh có thể nhìn trông giống một người đàn ông đến tử thế kỷ trước.
Nhưng ánh mắt của những người yêu nhau lại không thế này. Một người phụ nữ đã từng bỏ bùa yêu cha anh, dẫn đến việc mẹ anh phải ly hôn. Cách cha anh nhìn người phụ nữ đó tràn đầy tình yêu và ham muốn.
Tuy nhiên, Jhettana nhìn Khemjira như một người mẹ đang trông chừng một đứa trẻ mới tập đi. Cứ như cả thế giới của anh ấy sẽ kết thúc nếu Khemjira vấp ngã…
Charnvit xoa bóp thái dương, không hiểu tại sao mình lại bị ám ảnh bởi chuyện này đến vậy.
“Này, cậu kia!”
Charnvit hạ tay xuống, lông mày hơi co giật khi ai đó gọi mình một cách thô lỗ. Nhưng cơ thể anh lập tức căng thẳng khi nhìn thấy ai đang gọi mình.
Sự bối rối, tò mò phấn khích xung đột trong tâm trí Charnvit.
“Cậu là Jhet?” Charnvit thốt lên khiến Jhettana nhướng mày, thắc mắc sao Charnvit biết tên mình. Nhưng sau đó, nhớ ra rằng mình cũng khá nổi tiếng, Jhettana không bận tâm đến chuyện đó nữa. Bây giờ, anh cần tìm Khemjira.
“Ừ, thấy bạn tôi không? Thấp, mắt to, tóc nâu, mặc áo phông xanh,” Jhettana mô tả Khemjira với Charnvit, nhưng phản hồi nhận lại được khiến anh choáng váng trong giây lát.
“Tên tôi là Charnvit, nhưng cậu có thể gọi tôi là Charn,” Charnvit cau mày trả lời. Anh thường lịch sự với người khác, và việc bị người không thân thiết nói chuyện một cách thô lỗ, đặc biệt là Jhettana, khiến anh khó chịu.
“Đúng rồi. Ừ, Charn, thấy bạn tôi không? Thấp, mắt to, tóc nâu, mặc áo phông xanh.” Jhettana tự sửa bằng cách thêm tên vì nghĩ Charnvit chỉ muốn giới thiệu bản thân. Charnvit vẫn khó chịu nhưng nghĩ thế vẫn tốt hơn là bị gọi “cậu kia”.
“Sao cậu cứ đi theo Khem hoài thế?” Charnvit quyết định hỏi thẳng vì chỉ quan sát cả hai cả ngày cũng không mang lại cho anh câu trả lời nào, và anh cảm thấy như thế thật phí thời gian.
“Cái gì?”
“Sự cố trên xe và dân làng đi về hướng Tây lúc nửa đêm, cùng hướng mà cậu với Khem đã đi trước đó, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Hai người đang định làm gì thế?” Charnvit đã nói một loạt những câu hỏi mà không cho Jhettana cơ hội nghĩ ra câu trả lời.
Nghe những lời tra khảo như vậy, Jhettana bắt đầu bực mình và định đả kích Charnvit, nhưng rồi giọng nói của Khemjira vang lên từ phía sau.
“Jhettt, giúp tao với!”
“Chết tiệt!”
”Coi chừng!”
Khemjira bước về phía họ, vật lộn dưới sức nặng của cả một nải chuối, cánh tay xách đầy túi đồ ăn vặt và đồ ăn nhẹ, và vấp phải một hòn đá.
Jhettana và Charnvit cảm thấy như bị điện giật. Cơ thể của họ lao về phía trước để bắt Khemjira cùng một lúc. Charnvit, người to lớn nhất, đã lấy được chùm chuối nặng đến kinh ngạc từ Khemjira.
Trong khi đó, Jhettana lấy túi đồ ăn nhẹ ra khỏi tay Khemjira để giúp mang chúng, anh bắt đầu càu nhàu.
“Có chuyện gì với tất cả những thứ này vậy? Mày đói hay sao vậy?”
“Dân làng đã đưa cho tao. Hãy cứ phàn nàn và tao sẽ không chia sẻ bất kỳ thứ gì với mà!” Khemjira phản bác ngay lập tức.
Thành thật mà nói, Khemjira ban đầu không muốn nhận, chỉ có ý định trả ơn dân làng và chuộc lại những rắc rối mà cậu đã gây ra đêm qua. Nhưng dân làng cũng không biết về điều đó. Cuối cùng, Khemjira không thể từ chối lòng tốt của họ. Cậu nhận hết mọi thứ, kể cả nải chuối này.
“Chết tiệt, mày ngày càng trở nên láo toét đấy, biết không?”
Khemjira lè lưỡi với Jhettana trước khi quay sang anh chàng khác đã giúp mang nải chuối. Anh ta là người vóc dáng cao lớn với mái tóc đen bóng mượt, đeo kính vuông khiến anh trông có vẻ tri thức. Khemjira mơ hồ nhớ ra tên anh ấy là Charnvit.
“Charnvit, phải không?” Cám ơn vì đã giúp tôi. Nếu không tôi chắc chắn đã ngã. Đây, để tôi xách những thứ này cho”, Khemjira nói, lau tay vào chiếc áo sơ mi vốn đã lấm lem trước khi đưa tay nhận đồ. Khi Jhettana lấy túi thức ăn từ tay cậu, Khemjira nghĩ rằng cậu có thể xử lý được nải chuối ấy.
Nhưng Charnvit lắc đầu. Anh liếc nhìn vết đỏ trên cánh tay Khemjira một lúc trước khi nói:
”Để tôi cầm cho cậu.”
“Đưa cái đó đây, tôi sẽ tự cầm nó”, Jhettana nhanh chóng xen vào, cảm thấy rất ghét Charnvit kể từ sự việc trước đó và muốn đuổi Charnvit đi.
Nhưng Khemjira ngay lập tức cảm thấy thích Charnvit, vì cảm thấy anh là một người tốt. Có điều gì đó ở Charnvit khiến cậu cảm thấy an toàn, mặc dù cậu không thể hiểu nổi điều đó. Hơn nữa, Charnvit có vẻ trưởng thành hơn cả Khemjira và Jhettana. Có anh ấy là một người bạn chắc chắn là một điều tốt.
“Sao chúng ta không ngồi một chút ăn đồ ăn nhẹ? Tôi có rất nhiều ở đây, không thể nào ăn hết một mình”, Khemjira đề nghị với khuôn mặt đỏ bừng. Charnvit nhìn cậu một cách trìu mến và gật đầu.
“Được, phía trước có một cái chòi nhỏ bằng gỗ. Chúng ta có thể nghỉ ngơi và ăn uống ở đó.”
“Khem, thôi nào, hãy quay về nhà Por Kru. Tao thật sự muốn đi tắm”, Jhettana xen vào với vẻ mặt khó chịu. Tuy nhiên, anh đã rất ngạc nhiên khi Khemjira làm bộ mặt cún con với anh ấy.
Khemjira nói:”Chúng ta không thể ngồi ăn chút đồ ăn nhẹ trước sao Jhet? Tao đói rồi. Nếu đi bộ đến nhà Por Kru, chắc tao sẽ ngất xỉu mất.” Miệng Jhettana mở ra rồi khép lại không nói nên lời, đôi mắt trừng trừng nhìn người bạn nhỏ nhắn của mình với vẻ khó chịu.
“Tại sao mày không làm điều đó trước mặt Por Kru?”
Khemjira đưa tay lên bịt tai để chặn lời nói của Jhettana. Chỉ nghĩ đến Por Kru thôi cũng khiến chân cậu run rẫy.
”Đi thôi. Charn, dẫn đường nào.”
Trong khi ngồi ăn đồ ăn nhẹ trên chòi gỗ ở trung tâm làng. Khemjira háo hức hỏi Charnvit về lý lịch của anh, hỏi học khoa nào và năm mấy. Cậu được biết Charnvit đang theo học Khoa Khoa học Xã hội, chuyên ngành Tâm lý học, và là sinh viên năm nhất giống như Khemjira và Jhettana.
“Chà, ấn tượng đấy”, Khemjira nói với ánh mắt lấp lánh.
“Không ấn tượng lắm. Ôi, buồn chán”, Jhettana hét lên khi Khemjira nhéo vào sườn anh.
Charnvit không chú ý đến Jhettana. Anh gật đầu với Khemjira và trả lời:”Bản thân cậu cũng khá ấn tượng đấy, Khem”.
“Ôi, xin lỗi, xin lỗi”.
“Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi. Cậu ấy tuy miệng hơi đáng ghét nhưng tâm hồn thực sự là một người tốt”, Khemjira bảo vệ bạn mình khi Jhettana quay mặt đi. Charnvit nở nụ cười nhẹ nhàng với cậu.
“Tôi không có ác cảm với người điên”, Charnvit nói khiến cho Jhettana quay đầu lại.
“Này, mày nói cái quái gì thế? Ôi! Khem, đau quá.”
“Vậy sao mày không bình tĩnh lại đi?”
Vì quan tâm đến Khemjira, cả Charnvit và Jhettana đều đình chiến và tập trung ăn, trò chuyện nhẹ nhàng về kế hoạch cho ngày hôm sau. Tuy nhiên, vẫn còn dư thức ăn mà Khemjira đã để dành cho bản thân và mẹ cậu, cũng có một phần cậu dành cho Por Kru. Khemjira vẫn chưa kịp cám ơn Por Kru về đêm qua.
Sau đó, Charnvit dẫn hai người họ đến cuối con đường bê tông. Phía trước là một trang trại trồng cây cao su, nơi có con đường sỏi hẹp cắt ngang qua đó.
Charnvit vừa biết rằng hai người họ đang ở nhà Por Kru Parun, một pháp sư được dân làng kính trọng. Khemjira giải thích rằng Jhettana là học trò của Por Kru. Nhà thật sự của Jhettana nằm ở trung tâm thị trấn, cách làng khá xa.
“Cậu đưa chúng tôi tới đây là được rồi. Cậu hãy quay lại đi.” Jhettana nhanh chóng lấy nải chuối từ Charnvit trong khi Khemjira đứng đợi cách đó không xa.
“Đừng đi hỏi Khem về điều cậu đã hỏi tôi, được chứ?” Jhettana cảnh cáo. Mặc dù Charnvit đã không đề cập đến chuyện đó trước mặt Khemjira nhưng thà an toàn còn hơn tiếc nuối.
Charn nhún vai.
“Lần sau tôi hỏi cậu điều gì mà cậu không trả lời thẳng thắn thì tôi sẽ đi hỏi Khem.”
Jhettana trừng mắt nhìn Charnvit và nói,”Thử đi, đồ đáng ghét.”
Khemjira tình cờ nghe được những gì Jhettana nói và gọi lớn,”Jhet, mày vừa nói gì vậy?”
Jhettana ngay lập tức trở nên cáu kỉnh.
”Hừ, thật bực bội!”
ns 15.158.61.8da2