Cùng với nhiều người, Jhettana và Khemjira đang nhìn Por Kru Parun với vẻ tôn kính thì đột nhiên, hai người sinh viên đứng trước họ thì thầm:
”Trời ạ, những người dân làng ở đây mê tín quá.”
“Tao cũng thấy vậy. Từ khi nào một người bình thường có thể triệu hồi mưa vậy?” Komkant đồng ý với Phu-dit sau khi chứng kiến dân làng suýt quỳ rạp xuống đất trước người đàn ông mặc áo sơ mi trắng chỉ vì bầu trời bắt đầu mưa.
Cả hai người đều là sinh viên Kỹ thuật năm nhất và là những người cuối cùng gia nhập Câu lạc bộ Phục vụ cộng đồng vì câu lạc bộ họ muốn tham gia đều đã hết chỗ. Họ thực sự không hào hứng tham gia, nhưng sợ điểm rèn luyện của mình không đáp ứng được yêu cầu của trường đại học và cũng muốn đi đến một tỉnh khác nên họ đã tham gia.
Jhettana, người đứng phía sau, ngay lập tức cau mày khi nghe điều này, trong khi Khemjira, người cũng nghe thấy, nhanh chóng túm lấy tay áo người bạn thân không cho nói hay làm gì vì nghi lễ cúng vẫn chưa xong.
Charnvit, người lặng lẽ đứng bên cạnh Khemjira, cũng cau mày khi nghe thấy hai người nói vậy. Bản thân anh cũng hoài nghi về niềm tin tôn giáo. Mặc dù anh đã trải qua một vài lần về sự siêu nhiên, nhưng anh sẽ không tin bất cứ điều gì anh chưa từng thấy tận mắt. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ thiếu tôn trọng hay lên tiếng khiến người khác cảm thấy tệ như hai người kia đang làm.
Mọi người không cần phải nói tất cả những gì họ nghĩ, nhưng họ nên suy nghĩ trước khi nói…
Jhettana chỉ có thể chửi mắng họ trong lòng, không thể làm gì khác ngoài việc ghi nhớ khuôn mặt của hai người trước mặt. Lần sau nếu họ còn nói những điều như thế nữa, anh sẽ không im lặng nữa.
Parun được trưởng làng mời đến xem biểu diễn múa cùng với âm nhạc truyền thống bên trong một chiếc lều. Anh ngồi trên chiếc ghế gỗ dài được chỉ định cho người chủ trì nghi lễ trước khi một học trò của anh mang khăn sạch đến để lau mặt.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Parun chuẩn bị đi bộ về nhà. Tuy nhiên, có ai đó đang nửa đi nửa chạy, đẩy một chiếc xe đạp tới bên cạnh anh.
“P…Por Kru, chiếc xe đạp của ngài”, Khemjira nói. Mặt cậu lấm tấm mồ hôi, sợ bị mắng.
Parun nhìn mặt Khemjira một lúc trước khi liếc qua đầu cậu và nhận thấy Jhettana đang trốn sau cây xoài, nhờ bạn mình trả lại xe đạp cho Por Kru. Dù rất muốn mắng người đến mức nào, Parun vẫn kiềm chế cơn tức giận, dự định sẽ giải quyết chuyện này sau với người trốn sau cây xoài đó.
Parun giơ tay nắm lấy một trong hai tay cầm của xe đạp, khiến Khemjira buông tay và lùi lại.
“Các cậu định làm gì tiếp theo?”
Khemjira, người đang đứng cúi đầu sợ hãi, ngay lập tức ngước nhìn Por Kru vì thầy không mắng cậu mà còn hỏi một câu.
“A…sau khi lắp xong máy lọc nước, trưởng làng sẽ dẫn đi trồng cây trong rừng, sau đó mọi người sẽ đi chơi ở thác nước.” Quả thực, có một thác nước nhỏ nằm sâu khoảng năm trăm mét trong khu ở phía bắc ngôi làng.
Mùa này, nước không chảy dữ dội hay sâu đến mức nguy hiểm và người dân vui chơi vẫn an toàn. Nhưng đối với Khemjira thì anh không chắc chắn về sự an toàn của cậu…
Por Kru không muốn cấm cậu đến đó, sợ cậu sẽ suy nghĩ quá nhiều và lo lắng. Vì vậy, Parun khẽ thở dài, dùng chân gập giá đỡ xe đạp xuống rồi nói:
”Đưa tay cho tao”.
Khemjira chớp mắt rồi nhanh chóng đưa tay cho Por Kru, người này rút từ túi áo sơ mi ra một sợi chỉ thánh buộc và cổ tay Khemjira, lẩm bẩm một câu thần chú khó hiểu trước khi nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Khemjira và thổi nhẹ vào đó.
Khemjira giật mình trước hành động của Por Kru đến mức suýt nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng vì nóng.
Sau khi đọc chú xong, Parun bình tĩnh nói:” Đừng để nó rơi ra.”
Khemjira cảm thấy vô cùng may mắn khi Por Kru đeo kính râm, nếu không thầy ấy sẽ thấy mặt mình đỏ đến mức nào.
“Hiểu rồi ạ. Cám ơn Por Kru”, Khemjira nói và cúi đầu tỏ lòng biết ơn. Por Kru sau đó thả tay ra và quay người lên xe đạp, đạp xe về nhà, để lại hơi ấm nóng trên cổ tay Khemjira khiến cậu vô thức giơ tay còn lại lên xoa nhẹ trong khi đôi mắt nâu dịu dàng dõi theo bóng dáng Por Kru cho đến khi đã khuất tầm mắt.
Trưởng làng dẫn các thành viên Câu lạc bộ đếm trồng cây trong rừng. Các sinh viên đại học muốn chụp ảnh để quảng bá câu lạc bộ của mình trên trang Facebook của trường. Hơn nữa, khi biết có một thác nước gần đó, họ đã nhờ trưởng làng dẫn họ đến đó.
Thấy các sinh viên chăm chỉ làm việc suốt hai ngày và muốn nghỉ ngơi, trưởng làng đã đồng ý dẫn họ đi, mặc dù ông không quá mặn mà với việc vào rừng vào thời điểm này.
Các thành viên chăm chỉ trồng cây thật nhanh vì háo hức được chơi đùa dưới thác nước càng sớm càng tốt. Bất kỳ sự chậm trễ nào cũng đồng nghĩa với việc có ít thời gian vui chơi hơn, ngoại trừ Jhettana, người đã chơi ở đó vô số lần.
Chưa đầy một giờ, họ đã trồng xong, trưởng làng dẫn sinh viên vào sâu hơn ba trăm mét trong rừng, nơi họ tìm thấy một cái thác nước đổ xuống xuyên qua khu rừng từ đỉnh núi. Nước sâu đến thắt lưng và rộng khoảng chục mét.
Nhưng trước khi cho các thành viên câu lạc bộ vui chơi dưới nước, trưởng làng đã thắp một nén nhang để xin lỗi thần rừng, tránh làm thần tức giận vì tiếng ồn ào, làm phiền của mọi người hoặc trường hợp ai đó vô tình làm sai.
Tổ tiên của dân làng đã dạy rằng mọi nơi trong khu rừng này đều có người giám hộ, đó không phải là nơi mà người ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không có sự tôn trọng.
“Tao không hiểu tại sao dân làng ở đây sẵn sàng tin tưởng một cách mù quáng vào những điều mà khoa học không thể chứng minh được. Những điều họ làm chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Kornkant tiếp tục, Phu-dit cười thầm và gật đầu đồng ý.
Nhưng vì lý do nào đó, những người tình cờ nghe được cuộc trò chuyện này không ai khách chính là Jhettana, Khemjira và Charnvit một lần nữa. Lần này, Khemjira không nghĩ đến việc ngăn cản Jhettana vì những gì cả hai nói quá đáng. Ngay cả cậu, người bình tĩnh hơn Jhettana rất nhiều, cũng không thể chịu đựng được việc lắng nghe những điều đó.
Trước khi Jhettana kịp bước đi, Charnvit đã chuyển sang nói chuyện với Kornkant và Phu-dit.
“Hai người nên cẩn trọng lời nói của mình. Những người tin vào những điều này sẽ cảm thấy như thế nào nếu họ nghe được những lời hai người nói như vậy?”
Kornkant và Phu-dit cảm thấy xấu hổ khi bị khiển trách thẳng thừng như vậy. Một người trong số họ thấm chí còn giơ tay đẩy Charnvit ra ngay lập tức.
“Mày nghĩ mày là ai mà thuyết giảng cho tụi tao hả bốn mắt? Đang tự tìm kiếm rắc rối à? Chết tiệt, Ngay lúc tao đang bực mình”, Kornkant nói một cách khiêu khích. Nhưng trước khi mọi thứ có thể xảy ra cao trào, Jhettana đã bước tới trước mặt Charnvit với thái độ thậm chí còn thách thức hơn. Khemjira thậm chí không có cơ hội ngăn cản bạn mình
“Cậu ta là ai không quan trọng. Còn chúng mày là những kẻ có cái miệng dơ bẩn. Ai có thể cưỡng lại việc dạy cho chúng mày một bài học?”
Kornkant định đấm Jhettana thì bị Phu-dit tóm lấy giữ lại.
“Này, đó là con trai của một nghị sĩ”, Phu-dit cảnh báo. Nghe vậy, Kornkant nghiến chặt hàm tức giận nhưng không dám làm gì Jhettana và giận dữ bỏ đi.
Khemjira thở phào nhẹ nhõm, vui mừng vì tình hình kết thúc mà không có bạo lực, điều mà ban đầu cậu sợ xảy ra.
“Chúng ta đi tắm đi,” Charnvit bình tĩnh nói, nhìn xuống bàn tay dính đầy đất của mình và bắt đầu bước đi. Khemjira kéo áo Jhettana ngăn anh trừng mắt nhìn Kornkant và Phu-dit. Jhettana sau đó đi theo Charnvit mà không có bất kỳ hành vi gây hấn nào trước đó.
Sau khi Jhettana và Charnvit tắm xong, nhìn Pearmai cùng Khemjira chơi đùa dưới nước. Jhettana đã chơi ở đây vô số lần, trong khi Charnvit không thích làm những việc như thế này nên họ chỉ bằng lòng đứng xem, mặc dù họ đều biết bơi.
Không có gì lạ khi Jhettana đứng canh chừng trong khi Khemjira chơi đùa dưới nước, nhưng Charnvit, người mới làm quen gần đây, không thể giải thích được cảm giác muốn bảo vệ Khemjira giống như Jhettana đến mức anh không còn quan tâm đến việc tự hỏi tại sao.
“Cám ơn vì lời nói trước đó”, Jhettana buột miệng nhanh đến mức Charnvit gần như không nghe được lời nào và quay lại hỏi:
”Mới vừa nói cái gì vậy?”
Jhettana cau mày khó chịu nhưng lặp lại một cách chậm rãi và rõ ràng cho Charnvit nghe.
“Cám ơn vì hành động trước đó.”
“Tôi chưa nghe rõ lắm. Cậu có thể nói lại lần nữa được không?”
Jhettana cau mày khó chịu và đá Charnvit xuống nước.
Charnvit không ngờ Jhettana lại hành động như vậy nên đã rơi xuống nước mà không hề chuẩn bị trước.
*Nước bắn tung toé
“Đáng đời, đồ khốn khiếp phiền phức!”
“Charn!” Khemjira, người chứng kiến cảnh tượng, nhanh chóng bơi tới, Pearmai, người cũng nhìn thấy đi theo để kiểm tra người bạn đang ở cùng nhà xem anh ta có ổn không. Pearmai và Charnvit đã quen nhau khi họ tham gia câu lạc bộ nhưng không thân thiết lắm cho đến khi họ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn trong chuyến đi này.
Nghe thấy giọng nói của Khemjira, Charnvit từ từ lấy lại thăng bằng và đứng dậy, chiếc áo phông đen ôm sát vào người, để lộ cơ bụng rõ ràng. Đôi bàn tay to lớn của anh luồn vào mái tóc vốn đã được chải gọn gàng nhưng giờ đã buông xoã bị nước làm cho rối. Đôi mắt nâu sẫm sắc sảo của anh hơi nheo lại trước khi quay sang Khemjira và nói:
”Tôi không sao đâu Khem. Đừng lo lắng.”
Khemjira vỗ trán một cái rồi nói:
”Charn, đó là Pear. Tôi ở đây.”
Pearmai thoáng choáng váng trước vẻ đẹp trai không ngờ từng ẩn dưới cặp kính dày cộm của Charnvit, ngay khi lấy lại bình tĩnh, cô đã bật cười.
“Ôi trời, cậu bị cận hay bị mù vậy, Charn!”, cô ấy kêu lên.
“Tôi xin lỗi. Ừm, kính của tôi đâu rồi?”
Charnvit cố gắng lặn xuống nước để tìm chiếc kính của mình. Khemjira nhìn thấy vậy, chống tay lên hông bực bội, chỉ vào Jhettana đang đứng trên một tảng đá, liền hét lên nói:
”Jhet, xuống đây và giúp cậu ấy ngay!”
Lúc đầu, Jhettana có vẻ miễn cưỡng tìm giúp cặp kính của Charnvit nhưng Khemjira đã đuổi theo và kéo anh xuống nước nên cuối cùng anh mặc định phải giúp tìm kiếm chiếc kính.
“Tìm thấy rồi!” Pearmai, người đứng cách đó vài mét, hét lên. May mắn thay, chiếc kính này đã trôi và vướng vào tảng đá nên không bị nước cuốn trôi thêm. Cô gái trẻ nhanh chóng bơi đi vớt nó và trả lại cho Charnvit.
Charnvit ngay lập tức đeo chiếc kính ướt của mình lên, vẫn tốt hơn là không đeo chúng.
“Cám ơn cậu rất nhiều.”
“Không có gì, giờ tôi đi đây. Hẹn gặp lại sau”, Pearmai nói trước khi vẫy tay chào tạm biệt Jhettana, Khemjira và Charnvit khi một người bạn nữ khác gọi cô ấy lên khỏi mặt nước.
Khemjira vỗ nhẹ vai hai người bạn để ngăn họ trừng mắt nhìn nhau.
“Tất cả chúng ta hãy ra khỏi đây nào”, cậu đề nghị.
Trong khi đó, Kornkant, Phu-dit và một người bạn nam khác tên là Te-cha-thon, những người đã là bạn thân kể từ cấp ba nhưng lại học khác khoa ở đại học, đi tìm trưởng làng ngồi dưới gốc cây đa chờ các thành viên. Bây giờ đã đến lúc quay về.
“Ông, chúng con nhận thấy có một điểm ngắm cảnh ở trên đó. Chúng con có thể lên chụp vài bức ảnh không?” Kornkant hỏi và chỉ vào khu rừng phía bên kia thác nước, nơi có con đường dẫn lên đỉnh núi đã được dọn sạch. Anh ấy đã biết điều này từ Te-cha-thon, người đã nghe được điều đó từ Pearmai, bạn gái của anh. Tuy nhiên, Te quá ngại để tự mình hỏi trưởng làng. Kornkant, người táo bạo nhất trong nhóm, đã tình nguyện vì anh ấy cũng muốn ngắm cảnh từ trên cao.
Tuy nhiên, trưởng làng lập tức lắc đầu.
“Không thể được, các chàng trai. Bây giờ cũng khá muộn rồi. Tốt nhất hãy quay về nào,” trưởng làng nói mà không tiết lộ lý do thực sự tại sao ông không cho ba người họ đi lên đó. Ông sợ rằng nếu nói, họ có thể sợ hãi hoặc nghĩ ông bịa chuyện và nói dối. Vì vậy, ông chỉ đơn giản bước tới và gọi các thành viên câu lạc bộ quay về.
Kornkant cau mày thất vọng, đặc biệt là sau cuộc tranh cãi với con trai của một nghị sĩ như Jhettana trước đó. Bây giờ anh lại càng tức giận hơn.
“Có chuyện gì khó khăn à? Chúng mình chỉ muốn lên đó đi chơi thôi mà.” Phu-dit cũng khó chịu không kém, còn Te-cha-thon thở dài tiếc nuối.
“Chúng ta lẻn lên đó thì sao?” Đường đi không quá phức tạp, dễ dàng tìm được đường về mà”, Kornkant gợi ý. Ba người họ không chơi ở thác nước vì không muốn bị ướt, điều đó có nghĩa là họ không thích thú như những người khác. Họ muốn tìm điều gì đó thú vị để làm trước khi trở lại Bangkok vào ngày mai. Nếu không, họ sẽ có cảm giác mình chưa thực sự đến đây.
“Ye, tao sẽ tham gia. Mày thì sao,Te?” Phu-dit hỏi Te-cha-thon, anh đứng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý. Thấy bạn mình sẵn sàng tham gia, Kornkant khoé miệng cong lên một nụ cười hài lòng.
“Tốt, tao sẽ không làm chúng mày thất vọng.”
Khi họ trở về làng, Kornkant hẹn gặp Phu-dit và Te-cha-thon tại một căn chòi gỗ gần bìa rừng, nơi có rất ít người qua lại vào ban đêm. Mỗi người mang theo một chiếc ba lô và một chiếc đèn lồng. May mắn thay, cả ba đều sống ở những ngôi nhà khác nhau nên họ đã nói dối chủ nhà rằng họ sẽ ngủ ở nhà khác vì tin rằng sẽ không bị bắt.
"Ồ, Có chuyện gì thế, Pear?" Phu-dit chào Pearmai, người cùng Te-cha-thon bước tới, mặc dù cô ấy có vẻ miễn cưỡng đến.
Pearmai gượng cười trước khi chào Phu-dit và Kornkant với vẻ không mấy nhiệt tình, "Chào Korn. Chào Phu.” Kornkant gật đầu với cô. Thật tốt khi có Pearmai đi cùng, nếu ngày mai bị bắt thì họ sẽ không bị mắng một mình.
Pearmai không thực sự muốn đến vì sợ những thứ đen tối và siêu nhiên nhưng cô không thể cuỡng lại sự thúc giục dai dẳng của bạn trai. Họ mới hẹn hò được năm tháng, và chính cô là người chủ động trước, nên cô không muốn làm anh buồn. Cô sẵn sàng làm mọi chuyện vì cô thực sự thích anh. Ngoài ra, anh thường chiều chuộng cô theo mọi ý thích.
Tuy nhiên, Pearmai không mấy thích hai người bạn của bạn trai. Họ liều lĩnh, tự cho minh là trung tâm và thường xuyên xảy ra đánh nhau. Họ thích lôi bạn trai của cô đến quán bar và giới thiệu anh với những người phụ nữ khác mặc dù bạn trai cô luôn về phòng đúng giờ và không bao giờ lừa dối cô.
Khi mọi người đã đến nơi, Kornkant nói, "Vậy chúng ta đi tiếp nhé?"
Phu-dit gật đầu đồng ý. "Ừ, dẫn đường."
Kornkant đã sử dụng một chiềc đèn lồng để dẫn đường mọi người đi theo lộ trình mà anh ấy đã nhớ. Khi đến thác nước, họ băng qua cây cầu gỗ sang phía bên kia và leo lên câu thang dẫn lên một điểm ngắm cảnh mà Pearmai đã đề cập cách đó không xa.
Nhưng Pearmai không ngờ lại đến đây để thưởng thức phong cảnh về đêm như thế này.
Đột nhiên cô có một dự cảm không lành không thế diễn tả được.
"Te, em muốn quay lại," Pearmai nói với giọng run run. Nhưng lần này, Te-cha-thon không có ý chiều chuộng bạn gái vì không muôn làm hai người bạn của mình buồn lòng.
“Ý em là em muốn quay lại hả Pear? Chúng ta đã đi xa đến mức này rồi. Đừng sợ. Anh đã nắm tay em suốt quãng đường, thấy không?
Pearmai mím môi. Việc Kornkant và Phudi nhìn mình vói vẻ mặt khó chịu khiến cô sợ hãi đến mức không nói được gì nữa. Sau đó cô im lặng đi theo ba người họ.
Cuối cùng họ cũng tới được điểm quan sát, một khu vực bằng phẳng với tảng đá lớn nhô ra khỏi mặt vách đá. Một lan can bằng gỗ dọc theo mép đã ngăn người ta ngã. Có vẻ như mọi người đến đây thường xuyên vì không có cỏ mọc um tùm khiến nơi này trông bừa bộn.
Trên hết, không khí ở đây tốt hơn nhiều so với ở dưới. Nhin xuống, họ có thể thấy ngôi làng vẫn còn sống động, với ánh đèn lấp lánh rực rỡ. Một cơn gió mát nhẹ nhàng quét qua, bầu tròi đầy sao khó tìm thấy trong thành phố.
"Chết tiệt! Đây là những gì tao đang nói đến!" Kornkant nói với nụ cười tự hào, mừng vì đã đưa bạn bè đến đây.
"Ba người dựng lều đi, tao nhóm lửa," Phu-dit vui vẻ nói. Pearmai, người ban đầu nghĩ về chuyến đi chơi sẽ không tuyệt lắm, nhưng giờ lại cảm thấy tinh thần của cô ấy phấn chấn hơn và trôi theo dòng chảy. Chẳng mấy chốc, ba chiếc lều đã được dựng lên và lửa bùng cháy dữ dội. Bốn người bạn, tìm chỗ ngồi rồi quây quần bên đông lửa trại. Pearmai, người mang theo một chiếc ấm nhỏ đun nước trên lửa để làm mì ăn liền trong khi Te-cha-thon lôi cây đàn guitar acoustic ra và vui vẻ gảy đàn và hát.
Kornkant cười toe toét trước khi rút túi của mình ra và mở nó ra, rồi lấy thứ gì đó ra và đặt nó xuống đất.
"Chúa ơi , Korn, mày thực sự mang nó đến à?"
"Đương nhiên, mày cho rằng tao sẽ quên sao?"
Kornkant bày ra hơn mười lon bia. Anh đã mua và đóng gói chúng trong ba lô từ khi xe du lịch dừng ở khu vực nghi ngơi vì trước khi lên xe, nhân viên sẽ kiểm tra túi xách để đảm bảo không ai mang chất cấm hoặc rượu.
Phu-dit cười lớn.
"Nó là thế đó, anh bạn, lúc nào cũng say sưa. Không thể đi đâu mà không có cồn."
"Mày muốn uống bia hay muốn nói chuyện?"
"Này, thôi nào, tao chỉ đùa với mày thôi."
Konkant sau đó mở lon bia và đưa cho mọi người ngoại trừ Pearmai. Cô không nghiện cồn, sợ say sẽ lăn khỏi vách đá nên lịch sự từ chối.
Sau khi uống hết lon đầu tiên, Kornkant thản nhiên ném nó ra khỏi vách đả, một thói quen khiến Pearmai cau mày không đồng tình. Tuy nhiên, cô không dám nói gì: Thay vào đó, cô nhanh chóng nhặt lon bia của bạn trai cho vào túi rác vì sợ anh ta hấp tấp làm theo hành động của bạn mình.
Những giây phút thư giãn trôi qua cho đến khi Komkant dứng dậy và thông báo rằng anh cần đi vệ sinh. Cả Phu-dit và Te-cha-thon, những nqười đã uống vài lon bia, đêu cảm thấy thôi thúc và đi theo anh ta, để lại Pearmai một mình trông chừng đống lửa trại sắp tàn.
Nhiều phút trôi qua, bạn trai cô và hai người bạn vẫn chưa quay về. Củi họ mang đến để nhóm lửa giờ đã cạn kiệt và cô quá sợ hãi nên không dám một mình vào rừng để kiếm thêm. Vì vậy, cô đứng dậy và đi theo con đường mà cả ba đã đi.
"Te! Korn! Phu! Có nghe thấy tôi không?" Cô gọi to nhưng không ai đáp lại.
Tim Pearmai chùng xuống. Cô nhấc chiếc đèn lồng lên và nhìn xung quanh, chỉ thấy vô số cây cối. Trí tưởng tượng của cô bay xa và cô nghĩ mình nhìn thấy những khuôn mặt xuất hiện giữa họ.
Bóng tối và sự im lặng gặm nhấm tâm hồn cô, khiến cô khiếp sợ. Khi nỗi sợ hãi bắt đầu xâm chiếm, khuôn mặt mảnh khảnh của cô đầy mồ hôi vì áp lực mả cô cảm thấy.
Tuy nhiên, sự quan tâm của cô dành cho bạn trai và những người khác đã lấn át cảm giác đó, và cô buộc đôi chân run rẩy của mình tiến sâu hơn vào rừng để tìm kiếm cả ba.
"Te! Anh có nghe thấy em không? Hãy trả lời em đi, Te!"
"Te, đừng làm thế. Tôi thực sự sợ hãi."
Càng đi sâu, sự im lặng càng trở nên sâu sắc hơn. Pearmai bắt đâu khóc, nghĩ răng có lẽ cô đã bị bỏ lại và những người khác có thể đã quay trở lại khu cắm trại bên dưới.
Một sự pha trộn giữa sọ hãi, tổn thương và giận dữ quét qua cô, và cô khóc núc nở không kiếm soát được. Cô nghĩ rằng nếu quay lại tìm thấy ba người họ, cô sẽ tát từng người vì đã làm điều này với mình và cô sẽ chia tay với bạn trai.
Cạch cạch.
Đột nhiên, tai Pearmai nghe thấy tiếng chuông phát ra từ phía sau. Vui mừng khôn xiết khi nghĩ rẳng bạn trai có thể đã ngừng chơi khăm mình, cô nhanh chóng quay lại.
Tuy nhiên, những gi cô nhin tháy không phải là Te-cha-thon, Kornkant hay Phu-dit mà thay vào đó là một phụ nữ trẻ mặc trang phục truyền thống của Thái Lan và sbai màu đỏ tươi. Khuôn mặt nhợt nhạt của cô nối rõ những đường gân đen chạy dọc trên da. Đôi mắt cô ấy trắng không có đồng tử. Môi cô tím tái, há hốc rộng miệng hét vào mặt cô:
”Biến khỏi đây!!!”
ns 15.158.61.8da2