Khemjira đứng im một lúc lâu trước khi từ từ quay người rời đi. Nhưng mà, trước khi cậu kịp chạy trốn, những ngón tay thon dài đã túm lấy cổ áo sơ mi của cậu. Por Kru kéo cậu vào phòng, và cánh cửa lập tức đóng sầm lại!
Khemjira muốn khóc nhưng không dám. Cậu chỉ có thể nín thở, nhắm chặt mắt lại và từ từ quay mặt về phía Por Kru.
"P…Por Kru, con..."
Parun không đợi Khemjira nói xong, anh bình tĩnh nói, mặc dù mắt vẫn nhắm nghiền:
"Đi lấy khăn ướt lau mặt cho tao."
Khemjira mím môi và gật đầu, cảm thấy xấu hổ vì đã nghĩ đến việc bỏ chạy thay vì chịu trách nhiệm về sai lầm của mình.
"Con vô cùng xin lỗi, Por Kru. Làm ơn đợi con." Khemjira nhanh chóng đỡ Por Kru ngồi xuống cạnh chiếc giường lớn rồi nhìn quanh phòng tìm một chiếc khăn sạch.
Phòng ngủ của Por Kru trông rất rộng rãi nhưng có ít đồ nội thất. Phòng trông rất sạch sẽ và gọn gàng.
Sau khi tìm thấy một miếng vải sạch, cậu chạy vào phòng tắm bên trong phòng. Vậy nên cậu chưa bao giờ thấy Por Kru sử dụng phòng tắm ở tầng dưới.
Khemjira ngâm miếng vải sạch vào nước, vắt khô, rồi quay lại chỗ Por Kru. Cậu quỳ xuống bằng cả hai đầu gối và tiến lại gần Pro Kru, người đang ngồi nhắm mắt. Cậu dừng lại ở khoảng cách lịch sự, do dự không biết phải làm gì.
"Ừm... Por Kru, thầy có muốn tự lau không?"
Parun hơi nhíu mày trước khi lắc đầu, nói với giọng điệu có chút khó chịu:
"Mày làm đi. Tiến lại gần hơn."
Khemjira nuốt nước bọt trước khi từ từ tiến lại gần. Khi cậu đến gần anh hơn bình thường, trái tim của Khemjira bắt đầu đập nhanh hơn vì sự bí ẩn mùi thơm mát tỏa ra từ Por Kru, hình xăm Sarika Kuu Dok Bua Yantra hiện rõ trên ngực anh khi chiếc áo sơ mi dài tay của anh không cài cúc, và những đường nét đẹp trai, cân đối của anh...
Khemjira hít một hơi thật sâu, xin phép Por Kru và đưa đôi tay run rẫy ra nhẹ nhàng lau sạch phấn trên mặt.
Parun cúi mặt xuống để Khemjira có thể lau mặt mà không cần phải đứng dậy. Độ mát của khăn ướt kết hợp với bột làm mát hiệu quả đến mức toàn bộ khuôn mặt anh tê liệt.
"Mày đang lẫm bẫm điều gì trước phòng tao thế?"
Khemjira vẫn còn giật mình khi Por Kru cúi xuống gần trước đó. Khuôn mặt của cậu vốn đã ửng hồng, lập tức trở nên tái nhợt.
Khemjira nhắm chặt mắt, nghĩ rằng đây là kết cục của mình.
Cậu không muốn thừa nhận, nhưng nói dối không phải là một lựa chọn vào lúc này, đặc biệt là khi cậu không giỏi việc đó...
Đôi mắt to tròn của cậu đảo quanh một lúc trước khi trả lời:
"C...Chỉ là khatha đơn giản thôi."
Parun từ từ mở đôi mắt đen nhánh của mình ra và nhìn vào mắt Khemjira. Anh nhìn vào đôi mắt nâu dịu dàng của Khemjira một lúc trước khi thì thầm hỏi, vừa đủ để cả hai nghe thấy:
"Nó nói về điều gì?"
Như thể thời gian đã dừng lại, Khemjira ngồi bất động. Bị mê hoặc bởi đôi mắt sắc sảo của Por Kru, đôi mắt có sức quyến rũ ngọt ngào. Chúng đẹp đến nỗi Khemjira nghĩ rằng cậu có thể ngồi và ngắm chúng cả ngày lẫn đêm.
Bây giờ cậu đã hiểu tại sao Jhettana cảnh báo cậu không được giao tiếp bằng mắt với Por Kru và tại sao Por Kru thường đeo kính râm để che mắt khi ra ngoài.
Bởi vì đôi mắt của anh ấy thật sự mê hồn...
"Bà Si bảo mày đọc khatha gì?"
Khemjira hơi mím môi. Má cậu ửng hồng như thể đang bị trêu chọc. Por Kru đã biết điều đó..
Nhưng vì cậu đã bị bắt, tại sao lại không đọc trước mặt thầy?
"Nametta mokaruna phutthaprani thayindi yaendu duaynamophutthaya."
Parun nhìn đôi môi nhỏ của Khemjira đọc khatha từ đầu đến cuối. Đôi mắt anh nhìn khuôn mặt ngọt ngào của cậu, vẫn còn giống với khuôn mặt trong kiếp trước của cậu ở mọi góc độ, nhưng vẫn có sự khác biệt.
Đó là phẩm chất đáng mến của cậu.
"Hmm," Parun vô tình đáp lại trước khi nhận ra mình đã bị đôi môi của Khemjira quyến rũ và đã bắt đầu có những suy nghĩ không đúng đắn. Anh từ từ nhắm mắt lại và gật đầu.
"Trở về phòng và nghỉ ngơi đi."
Khemjira, vẫn với khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng gật đầu và từ từ đứng dậy. Cậu bước ra khỏi phòng trong trạng thái choáng váng và đóng cửa lại sau lưng, nhưng vẫn đứng đó cau mày và nghiêng đầu bối rối.
Thầy ấy vừa nói "Hửm?"
Nhưng vì có việc cấp bách hơn cần giải quyết lúc này nên một cơn giận dữ dội trào lên từ đầu ngón chân, ngay lập tức gạt phăng những lời nghi ngờ của Por Kru ra khỏi tâm trí.
"Jhet, mày chết chắc rồi!"
Jhettana và Charnvit không bỏ chạy. Họ chỉ lùi lại một khoảng cách an toàn vì họ tin rằng ngay cả khi họ bị bắt, Khemjira vân ỗn, nhưng cả hai sẽ không may mắn như vậy!
Tình trạng của Pukkaphong đã cải thiện sau khi được các bác sĩ điều trị. Trong vòng chưa đầy hai ngày, anh đã trở lại trạng thái tràn đầy năng lượng. Sau khi được bác sĩ cho phép về nhà, anh đã thay một bộ quần áo mới mà mẹ anh đã nhờ cha anh đưa cho rồi ra ngoài chờ lấy thuốc.
"Cha ơi, con sẽ đến nhà Por Kru để lấy prajiad. Nó có thể đã chuẩn bị xong trong hôm nay", Pukkaphong nói sau khi rời khỏi bệnh viện.
Vì họ lái xe riêng nên Pukkaphong định tự đi.
Trưởng huyện Chang gật đầu và nói:
"Ừa, tốt hơn là tự con đi lấy. Như vậy, chúng ta sẽ không phải làm phiền Por Kru gửi qua đường bưu điện. Chúng ta đã yêu cầu cậu ấy rất nhiều rồi."
Pukkaphong cười tươi, không cho rằng đó là lời mắng của cha, vội vàng vẫy tay chào rồi đi về phía xe của mình.
Việc có được prajiad chỉ là một phần của vấn đề: Thực ra, Pukkaphong chỉ muốn gặp Khemjira.
Trong suốt hai ngày ở bệnh viện, dù là ăn, đi, ngồi hay nằm, Pukkaphong đều không thể ngừng nghĩ về khuôn mặt của Khemjira. Anh đã tỏ tình nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời. Mọi thứ vẫn còn dang dở, và anh hầu như không thể ăn hay ngủ.
Pukkaphong không biết liệu Khemjira có đáp lại tình cảm của anh không, nhưng anh chỉ muốn thử làm điều gì đó. Nếu mọi chuyện không diễn ra như anh mong đợi, anh chỉ có thể về nhà khóc và được mẹ an ủi.
Vào thời điểm đó, Khemjira đang gấp hoa bố thí cho Por Kru trên chiếc chiếu tre mà Jhettana và Charnvit đã giúp di chuyển dưới một cây xoài để tránh ánh nắng chói chang trước khi hai người họ vào phòng thiền. Những hoa bố thí mà Khemjira đang gấp là để Por Kru sử dụng để tạo công đức trong các buổi lễ truyền giới trong làng.
Sau khi ngồi một lúc, một chiếc xe bốn cửa quen thuộc lái đến và đỗ gần đó. Sau đó, Pukkaphong bước ra khỏi xe.
"Xin chào, Phong." Khemjira chào bằng một cái khấn vái. Tim Pukkaphong đập thình thịch vì khao khát, nhưng anh kiềm chế không để lộ quá nhiều cảm xúc. Anh mỉm cười và đứng ở khoảng cách không quá xa cũng không quá gần Khemjira.
"Xin chào, Khem. Em đang làm gì vậy?" Pukkaphong hỏi. Khemjira mỉm cười và chỉ cho anh xem một dải ruy băng được gấp thành hình bông hồng với một đồng xu bên trong.
Sự dễ thương của Khem và cách cư xử dễ mến gần như là quá sức chịu đựng của Pukkaphong.
"Em đang gắp hoa bố thí cho Por Kru. Anh đến đây để gặp thầy ấy à?"
Pukkaphong muốn nói rằng anh đến để gặp Khemjira, nhưng anh kìm lại và chỉ gật đầu kèm theo một nụ cười.
"Vâng, anh đến để lấy prajiad mà thấy ấy đã hứa sẽ làm cho anh. Vậy nên anh đi gặp thầy ấy trước", Pukkaphong nói.
Khemjira gật đầu nhẹ, nhanh chóng đứng dậy khỏi chiếu, xỏ giày và quay lại nhìn Pukkaphong với nụ cười.
"Vậy thì anh cứ đi trước đi. Em sẽ mang nước lên cho anh ngay", Khemjira nói. Nghe vậy, Pukkaphong cảm thấy trái tim mình đập mạnh và nhanh chóng gật đầu, không biết rằng Khemjira chỉ đang tìm cớ để lên nhà Por Kru.
Khemjira mang lên hai cốc nước lá dứa mát lạnh, một cốc cho Pukkaphong và cốc còn lại cậu quỳ xuống đặt trước mặt Por Kru.
"Nuớc của thầy" cậu nói.
Por Kru không trả lời mà nói bằng giọng bình tĩnh nhưng nghiêm nghị: "Mày để tiền bừa bãi như vậy, không sợ có người lấy trộm sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Khemjira hơi sa sầm, vội vàng xin lỗi Por Kru rồi đứng dậy, đi ngang qua Pukkaphong xuống cầu thang mà không nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt anh.
Parun khẻ hắng giọng để thu hút sự chú ý của Pukkaphong, khiến anh ta quay lại trước khi đưa cho anh ta một chiếc hộp gỗ chứa một pra jiad ma thuật.
"Por Kru, cha tôi nói ông ấy muôn thầy đến sân vận động quyền anh với chúng tôi. Ông ấy lo rằng chú của Kla cũng có thể ở đó. Um... nhưng nếu thầy bận thì không sao đâu," Pukkaphong nói, nhận thấy Parun đang dành một chút thời gian suy nghĩ, và nhanh chóng nói thêm. Tuy nhiên, anh không ngờ người kia lại gật đầu đồng ý.
"Nếu không có việc gì gấp thì tôi sẽ đi", Parun trả lời.
Nụ cười của Pukkaphong nở rộng không chỉ vi anh sẽ có sự hỗ trợ của Por Kru trong trường hợp bên kia chơi xấu mà còn vì Khemjira cũng ở đó.
Với tinh thần lên đến đỉnh cao, Pukkaphong quyết tâm không để thua những người như Kla.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu với Por Kru, Pukkaphong tạm biệt và xuống cầu thang tìm Khemjira.
Khemjira, người vẫn ngồi im, nhanh chóng chào anh bằng một nụ cười và lịch sự hỏi: "Anh đi rồi à?"
Pukkaphong khẽ hít một hơi. Mặc dù không muốn rời đi, nhưng anh vẫn phải đi. Nhưng trước đó, anh có điều quan trọng muốn nói, điều mà anh đã định nói ngay từ đầu.
"Khem, hai ngày nữa anh có trận đấu, anh muốn em đến xem. Em có thể đến không?"
Khemjira nhìn vào mắt Pukkaphong, nuốt nước bọt một cách khó khăn như thể cậu có thể đoán được người kia đang nghĩ gì.
Khemjira vẫn chưa phản hồi lời thú nhận của anh, nhưng giờ cũng không phải lúc để đưa ra câu trả lời.
Mặc dù cảm thấy ngại ngùng, Khemjira không muốn Pukkaphong mất tinh thần nên cậu mỉm cười và gật đầu.
"Tất nhiên, em sẽ đến đó để xem" Khemjira trấn an anh.
Nụ cười của Pukkaphong nở rộng hơn, để lộ lúm đồng tiền trên cả hai má, anh gật đầu vui vẻ.
“Cám on. Anh đi trước đây. Gặp lai sau nhé.”
“Tạm biệt. Lái xe an toàn nhé.”
"'Tất nhiên rồi. Anh sẽ cực kỳ cẩn thận," Pukkaphong trấn an cậu bằng giọng nghiêm túc. Khemjira mỉm cười và khẽ cười khúc khích trước sự nghiêm túc của anh. Cậu đợi cho đến khi người kia lái xe đi trước rồi trở về ngồi xuống gắp tiếp bó hoa, thở dài vì do dự.
Làm sao tôi có thể từ chối anh ấy mà không làm anh ấy tổn thương...
Vào lúc đó, Khemjira không biết rằng có người đang bí mật theo dõi cậu từ cửa sổ phía trên.
Hai ngày sau, Jhettana, Khemjira và Charnvit thức dậy để don dẹp nhà cửa, làm ồn ào từ lúc tờ mờ sáng như thường lệ, vô tình khiến Parun thức dậy sớm hơn dự định (một lần nữa).
Trong hai ngày qua, Khemjira và Parun hầu như không gặp nhau. Một lý do là Parun phải vội vã dạy những bài học còn lại cho Charnvit với tinh thần mạnh mẽ, họ không có đủ thời gian luyện tập để dễ dàng xử lý một linh hồn ở cấp độ của Ram-phueng.
Thứ hai, Parun cảm thấy mình mất tập trung vì Khemjira, nên anh cố tránh mặt cậu để có thể tập trung vào việc dạy hai học trò của mình. Trong khi đó, Khemjira vẫn còn băn khoăn về Pukkaphong, khiến cả hai vô tình biến mất khỏi tầm mắt của nhau.915Please respect copyright.PENANAIt4GV6k4nG
Sau khi tắm rửa, thay đồ và ăn uống, Chai-ya lái xe đến Por Kru, Kaew đi theo sau bằng xe máy để chở chồng về.
Chiếc xe là một chiếc xe mui kín màu đen. Jhettana cầm lái, Por Kru ngồi cạnh anh ấy trong khi Charnvit và Khemjira ngồi ở phía sau.
Không lâu sau, họ đã đến địa điểm tổ chức cuộc thi quyền anh. Sàn đấu quyền anh được dựng ngoài trời, xung quanh là nhiều quầy hàng ăn uống. Sự kiện này cũng được truyền hình trực tiếp.
Hôm nay, Por Kru mặc chiếc áo sơ mi cotton trắng dài tay thường ngày, quần tây đen và kính râm. Jhettana, Khemjira và Charnvit đi theo anh sát nút cho đến khi họ đến khu vực quyền anh, nơi trưởng huyện Chang để ý thấy họ và ngay lập tức mời họ ngồi ở hàng ghế đầu.
Khi Parun ngồi xuống, anh phát hiện ra Krai-lert, một pháp sư từ một quận phía nam. Khi bên kia nhìn thấy anh, người đó ngay lập tức bắt đầu lầm bầm khatha trong hơi thở của mình. Tất nhiên, Parun cũng làm như vậy nhưng chỉ đọc khatha bảo vệ...
Nếu Krai-lert bắt đầu như thế này, anh ta hẳn phải biết Parun sẽ có mặt tại sự kiện.
Không lâu sau, đã đến lúc chiến đấu. Pukkaphong đeo pra jiad mà Parun làm cho anh ta ở cánh tay phải. Điều đầu tiên các võ sĩ làm là điệu nhảy truyền thống của Thái Lan để tỏ lòng tôn kính với các giáo viên của họ. Sau đó, ngay khi tiếng chuông reo, cuộc chiến bắt đầu ngay lập tức.
Trong suốt cuộc chiến, Parun vẫn tiếp tục đọc khatha trong im lặng để bảo vệ Pukkaphong khỏi bất kỳ phép thuật gây mù hoặc thôi miên nào từ pháp sư đối phương. Những sinh vật có nọc độc được triệu hồi cũng bị biến thành tro bụi. Tuy nhiên, không ai nhận ra điều này vì mọi người đều đắm chìm vào cuộc chiến.
Đinh!
Sau một hồi trao đổi đòn dài, tiếng chuông cuối cùng cũng reo. Pukkaphong đã hạ gục được Kla mặc dù cả hai đều bị đánh tơi tả. Tiếng reo hò vang lên từ đám đông khi năm nay, đại diện của trưởng huyện Chang đã giành chiến thắng.
Sau khi Kla được khiêng ra khỏi sân khấu, Krai-lert, pháp sư và cũng là chú ruột của anh, đứng dậy khỏi ghế và mỉm cười về phía Parun như thể anh thích cuộc đấu phép thuật với anh ta. Anh ta không có ý định gây ra tổn hại nghiêm trọng, biết rõ rằng người ta không thể dễ dàng gây rối với một người như Parun. Anh ta cũng không giữ mối hận thù về vụ việc truớc đó vì chính cháu trai của anh ta là người gây ra rắc rối.
Thật may là Parun không sử dụng ma thuật đen.
Nếu không, cuộc sống của anh ấy sẽ khó khăn hơn nhiều.
Sau khi nhận giải thưởng, Pukkaphong nhanh chóng rời khỏi sân khấu để thay quần áo rồi đi về phía Khemjira, người ngồi cạnh Por Kru.
"Khem, cho anh xin một phút được không?"
Khemjira liếc nhìn Por Kru, cũng như Jhettana và Charnvit. Por Kru tiếp tục theo dõi những võ sĩ mới trên võ đài, không chú ý đến anh ta, nhưng khi nhìn thấy cậu gật đầu rồi đứng dậy và bước đi cùng Pukkaphong.
Pukkaphong dẫn Khemjira đến một chiếc ghế dài dưới gốc cây và lấy ra một chiếc hộp nhung cỡ nắm tay. Bên trong là một chiếc vòng tay vàng hồng sang trọng. Anh đưa nó cho Khemjira trước khi nói thẳng:
"Khem, anh vẫn giữ nguyên lời anh đã nói với em trước đây. Anh thích em. Em có thể cho anh một cơ hội không ?"
Khemjira mím môi nhẹ, hít một hơi thật sâu rồi từ từ đưa tay ra đóng nắp hộp nhung lại, rồi trả lời một cách thẳng thắn:
"Phong, cảm on anh đã cho em những cảm xúc tốt đẹp như vậy, nhưng em... em đã có người em thích rồi," Khemjira nói gần như thì thầm trong khi cúi đầu, quá xấu hổ để nhìn Pukkaphong lần nữa.
Pukkaphong mím môi thất vọng nhưng cuối cùng cũng gật đầu hiểu ý. Dường như anh đã biết người đó là ai ; anh chỉ đang cố lừa dối bản thân.
"Em xin lỗi, Phong. Làm ơn đừng giận hay ghét em," Khemjira nói với giọng run rẫy khi cậu nhận thấy Pukkaphong đã im lặng một lúc.
Pukkaphong thở dài tiếc nuối nhưng vẫn cố nở nụ cười nhẹ với Khemjira, không muốn cậu lo lắng.
"Anh hiểu rồi. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, Anh không tức giận, và anh không ghét em đâu, Khem," Pukkaphong trấn an cậu. Điều đó khiến Khemiira cảm thây nhẹ nhỏm, và cậu mỉm cười đáp lại ngay lập tức.
"Cảm ơn Phong," Khemjira nói với vẻ biết ơn. Nhìn thấy cậu, Pukkaphong không khỏi thấy cậu dễ thương kinh khủng. Anh ta nghiêng đầu trêu chọc, "Vậy... em có muốn làm gì đó khác không?"
Khemjira chớp mắt rồi lại gật đầu. "Chúng ta có thể là anh em."
Pukkaphong cười, không biết nên khóc hay nên cười khi Khemjira không cho anh lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận điều này.
Nhưng vẫn tốt hơn là không có lựa chọn nào cả.
"Được rồi, anh em, đúng vậy. Ừm, anh hơi buồn.Em có thể đi mua đồ ăn nhẹ với tôi không?"
Khemjira gật đầu háo hức. Muốn mua thứ gì đó cho Por Kru và hai người bạn của cậu, cậu vui vẻ trả lời:
"Khoan đã, để em mời anh một ly sinh tố để anh vui lên nhé."
Trên võ đài, Parun vẫn tiếp tục theo dõi trận đấu, mặc dù anh không còn tập trung lắm.
"Khem và Phong đang cùng nhau ra ngoài mua đồ ăn vặt. Trông họ có vẻ rất vui phải không, Thong?”
"Đúng rồi, Phong còn lau mồ hôi cho Khem nữa. Thật đáng ghen tị phải không, Ake?"
Parun cảm thấy hối hận vì hôm nay không mang theo roi quất.
ns 15.158.61.54da2