Cuối cùng, học kỳ mới đã bắt đầu.
Khemjira nhìn mình trong gương với bộ đồng phục đại học với niềm tự hào. Cậu đưa tay nhanh lấy chiếc túi tote, đeo lên vai rồi bước đi ra ngoài
Cậu phải mất đến một tiếng đồng hồ để đi bộ từ căn phòng nhỏ của mình đến trường đại học. Bỗng trở nên kiệt sức, cậu dừng lại và mua một chai nước ở quầy hàng gần toà của khoa cậu để giải khát. Vẫn còn nhiều thời gian trước khi tiết học bắt đầu
”Không ống hút, làm ơn”, cậu nói với người bán hàng khi người đó đang định đưa cho cậu một chiếc ống hút nhựa. Cậu ấy ít khi nào sử dụng ống hút trừ khi chúng có thể phân huỷ sinh học và những việc nào cần làm để bảo vệ môi trường, cậu sẽ làm
Cậu đi đến đứng cạnh quầy hàng, nâng chai nước lên uống, mắt cậu bỗng nhìn thấy phần dưới của một chậu cây khi nó bắt đầu rơi xuống
“Chết tiệt”
“Coi chừng”
Khemjira nghe thấy ai đó hét lên cảnh báo, nhưng dù muốn né tránh đến đâu, cơ thể của cậu không cử động như thể bị ghim lại. Chỉ trong tích tắc trước khi cái chậu vỡ tan trên đầu cậu, có ai đó đã lao vào xô cậu ngã xuống đất.
“Xoảng”
“Ahhh!”
Âm thanh của cái chậu vỡ ra và tiếng la hét của mọi người xung quanh theo sau.
“Cậu ổn chứ?” Người đàn ông lao tới cứu hỏi với vẻ mặt hoảng hốt. Anh ta có làn da màu mật ong, mái tóc nhuộm vàng và trên đầu đeo một chiếc headband nhỏ màu đen.
Khemjira quay lại nhìn chiếc chậu bị vỡ với vẻ mặt tái nhạt.
“C-cám ơn vì đã cứu tôi”, cậu cố gắng nói khi đã cố gắng bình tĩnh lại sau cú sốc, cậu phát ra một tiếng kêu khẽ khi bị kéo đi theo người đàn ông.
“Đợi đã, đợi đã, anh đưa tôi đi đâu vậy?” Khemjira hỏi. Người đàn ông quay sang nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc, Khemijira bỗng sợ hãi nhưng không dám kháng cự nên ngoan ngoãn đi theo. Họ dừng lại dưới một cây hoa huệ phía sau toà nhà nghiên cứu.
Người đàn ông nhìn xung quanh trước khi nhìn thẳng vào mắt cậu và nói.
“Cậu đang bị ma ám”
“Nếu không làm gì đó, cậu chắc chắn sẽ chết”, Khemjira mở to miệng vì sốc. Bị người lạ nói điều bất ngờ như thế này sẽ khiến bất cứ ai cũng phải giật mình vì tò mò, cậu cau mày lại hỏi:
“Làm sao cậu biết điều này?”
“Lúc trước khi cái chậu rơi xuống, tôi nhìn thấy “nó” ở tầng ba,“nó” đã đẩy cái chậu xuống”
Khemjira không hoàn toàn tin vào điều đó, mặc dù một phần trong lòng cậu đã chấp nhận điều đó vì tất cả những điều kỳ lạ mà cậu gặp phải kể từ khi đến đây.
“Nếu cậu không tin tôi cũng không sao, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu hãy cẩn thận.”
Khemjira bỗng lưỡng lự rồi thở dài.
“Không, không phải tôi không muốn tin cậu. Tôi chỉ không muốn chấp nhận điều đó.” Khemjira dường như đang nói với chính mình nhiều hơn với câu nói cuối cùng đó. “Nhưng dù sao cũng cảm ơn, nếu không có cậu, tôi chắc chắn đã bị thương”
Người đàn ông nhún vai.
“Không có gì đâu, tôi là Jhet, Jhettana. Còn cậu?”
“Tôi là Khem…Khemjira.”
Jhettana chớp mắt ngạc nhiên khi nghe tên cậu, rồi lại nhìn qua cậu một lần….
Khemjira nở một nụ cười khô khan.
“Mẹ tôi đã đặt cho tôi một cái tên con gái để tránh xui xẻo.”
Jhettana ngơ ngác rồi gãi đầu lúng túng.
“Xin lỗi, khuôn mặt của cậu trông giống một cô gái”
“Không sao đâu, tôi thậm chí còn giống một người hơn khi tôi còn là một đứa trẻ “
Jhettana gật đầu như kiểu muốn nói “Tôi cũng nghĩ vậy” trước khi tiếp tục.
“Vậy cậu học khoa nào?”
“Mỹ thuật và Mỹ thuật ứng dụng”
“Này, tôi cũng vậy! Cậu là sinh viên năm nhất phải không?”
Khemjira mở to mắt và gật đầu háo hức.
“Đúng vậy”
Jhettana bật cười vì sự trùng hợp ngẫu nhiên này
“Tuyệt, vậy chúng ta làm bạn nhé. Trước hết, tôi có thể thêm LINE của cậu được không?”
Khemjira phấn khích và nhanh chóng rút điện thoại ra để thêm ID LINE của Jhettana.
“Hãy vào lớp trước. Chúng ta sẽ nói về tình hình của cậu sau”
Khemjira mím chặt môi trước khi khẽ gật đầu đồng ý.
Học cho đến khi 3 giờ chiều. Sau khi tan học, Jhettana đưa Khemjira ngồi ở chiếc bàn đá cẩm thạch phía sau toà nhà, cũng chính là nơi họ nói chuyện sáng hôm đó.
“Cậu có nhận ra rằng mình đang bị ám bởi một nhóm ma chết tiệt không?” Jhettana nói thẳng thừng, không cho Khemjira cơ hội chuẩn bị nào. Trước đó, anh ấy đã đề nghị nói chuyện một cách thoải mái với cậu vì điều đó cảm thấy có sự tự nhiên hơn. Nghe có vẻ gần gũi, điều này làm cho Khemjira đã đồng ý. Tuy nhiên, Khemjira vẫn thích sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng hơn vì nó giúp cậu cảm thấy thoải mái hơn.
Khemjira đã trả lời một cách lầm bầm.
“Tôi không biết…. Nhưng đã nhiều lần tôi cảm thấy như mình đang không ở một mình”
“…”
“Và gần đây tôi cứ thấy những điều kỳ lạ”
“Ma ?”
Khemjira choáng trước câu hỏi thẳng thừng của Jhettana và rồi gật đầu đồng ý, khiến cho Jhettana nhướng mày.
“Vậy là cậu có thể nhìn thấy những hồn ma khác nhưng không thể nhìn thấy những hồn ma ở gần mình?”
Đôi mắt Khemjira mở to vì sốc.
“Cậu có thể nhìn thấy chúng?”
“Ừ, nhưng cũng không rõ lắm. Đôi khi, nó giống như làn khói xám, lúc khác chúng lại trông giống những bóng đen”
“….”
“Giống như lần đầu nhìn thấy cậu, có cả khói và bóng tối quay quanh cậu”
“…”
“Câu hỏi nghiêm túc đấy, cậu đã làm cái quái gì vậy?”
Khemjira nuốt mạnh, cậu biết không thể phủ nhận hoàn toàn việc không làm gì cả. Vì vậy, cậu đã quyết định kể cho Jhettana về lời nguyền của gia tộc. Nhìn thấy Jhettana im lặng khi nghe điều đó, Khemjira cảm thấy chán nản.
“Xin lỗi, vì tôi đã không nói với cậu ngay từ đầu”
“…”
“Jhettana, nếu cậu không muốn tiếp tục làm bạn với tôi thì không sao cả.” Khemjira bỗng ôm đầu sau một cú đánh, khuôn mặt trở nên bối rối và khó xử.
“Nhảm nhí, ai lại muốn ngừng làm bạn với ai đó vì lí do ngớ ngẩn như vậy?” Jhettana cau mày và nói, làm cho Khemjira nghĩ đến những người bạn trung học và nghĩ “Rất nhiều người nghĩ như thế” nhưng cậu ấy giữ im lặng.
Cậu mỉm cười với Jhettana.
“Cám ơn”
“Nếu không có cậu làm bạn, có lẽ tôi sẽ không có người bạn nào cả”
“Jhet, tôi dường như cảm động”
“Haha, mặt của cậu buồn cười quá”
Khemjira cau có và nói.
“Cậu có thể tiếp tục được không?”
“Chính cậu là người khiến chúng ta lạc lối. Dù sao thì, có rất nhiều hồn ma đang theo cậu, chết tiệt,”chúng” rất nhiều”
Nghe thấy vậy, Khemjira bỗng cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
“Ngay cả bây giờ?”
Jhettana cau mày, nhìn quanh.
”Ừm, nhưng họ đang trốn, không gần quanh đây”
Khemjira mím môi lại, sợ hãi dâng trào.
“Cậu đang có sự bảo vệ mạnh mẽ nào đó hoặc có thứ gì đó đang bảo vệ cậu.Đó là lí do tại sao họ không thể làm gì nhiều”
Khemjira cởi nút áo trên cùng, nởi lỏng cà vạt một chút, đưa tay vào và kéo ra Takrut để lộ.
“Tôi có cái này. Tôi đã đeo từ khi còn nhỏ”
Jhettana nghiêng người để nhìn kĩ hơn, rõ ràng là rất hứng thú nhưng lại không dám đưa tay ra chạm vào.
“Thứ này tốt, nhưng phép thuật đã không còn tác dụng”
“Cái gì?” Khemjira sốc “Làm sao cậu có thể biết điều đó?”
“Đây là những món đồ quen thuộc của tôi. Tôi lớn lên với những thứ như thế này” Jhettana trả lời. Khemjira càng nghe cảm thấy càng lo lắng.
Chẵng lẽ ma thuật của Takrut của cậu đang suy yếu dần, làm cho dạo này cậu nhìn thấy những thứ càng ngày kỳ lạ?
“Vậy tôi nên làm gì bây giờ”
“Bình tĩnh nào anh bạn, không cần phải quá căng thẳng đâu. Chỉ cần cho tôi biết tên đầy đủ, ngày sinh và đồ vật gì đó mà cậu thường xuyên sử dụng”
“Chỉ những thứ đó?”
“Ngoại trừ đồ lót của cậu”
Khemjira đỏ mặt, nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Jhettana, cậu biết rằng đâu không phải là đùa.
Khemjira vội vàng lấy một cuốn sổ và một cây bút để ghi lại những gì Jhettana yêu cầu và đưa cho anh ấy chiếc khăn tay màu trắng có thêu tên cậu.
Đó là chiếc khăn tay mà mẹ cậu đã thêu trước khi bà qua đời.
”Được rồi, lần sau đừng dễ dàng đưa những thứ này cho bất kì ai nhá” Jhettana nói với giọng nghiêm túc làm cho Khemjira cau mày.
”Nhưng cậu bảo tôi đưa chúng cho cậu phải không?”
“Làm sao cậu có thể chắc chắn rằng tôi sẽ không sử dụng nó vào việc xấu?”
“Ò…..”
”Tôi chỉ nói vậy thôi. Cậu có thể tin tôi, nhưng những người khác thì không. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu. Nếu ai đó còn nguyền rủa cậu nhiều hơn nữa thì sao?”
Sắc mặt Khemjira tái nhợt, lập tức gật đầu.
“Tốt. Kỳ nghĩ lễ tôi sẽ về quê. Tôi sẽ nói chuyện với Por Kru để xem có thể giúp gì cho trường hợp của cậu không”
“Cám ơn”
“Nếu cậu chết, tôi sẽ không còn ai là bạn nữa”
Nghe vậy, Khemjira muốn ném thứ gì đó vào mặt Jhettana.
“Jhet, tên khốn khiếp này, đây là lần thứ hai rồi”
“Hahaha! Giờ cậu đang chửi tôi đấy à, đồ khốn khiếp?”
Khemjira khó chịu và nói:
“Đừng làm phiền tôi nữa. Tôi đang căng thẳng đấy, cậu biết không?”.
“Kia, đi thôi. Tôi sẽ dẫn cậu đi ăn đá bào. Tôi nghe nói chỗ trước trường rất ngon”.
Khemjira miễn cưỡng đồng ý đi theo, bám theo phía sau như một con vịt con đi theo mẹ, mặc dù vẫn còn hơi tức giận. Cậu tự hỏi liệu có phải họ thân thiết quá nhanh không?
Họ mới biết nhau chưa đầy một ngày nhưng có cảm giác đã làm bạn từ rất lâu.
Khemjira giờ đây đã tin chắc rằng cậu thực sự có linh hồn đi theo mình.
Bởi vì Jhettana nói rằng khi cậu ấy có bên cạnh, các linh hồn sẽ không dám đến gần cậu. Vì Jhettana có một vật phẩm thần kỳ bảo vệ. Kể từ ngày đó, Khemjira đã dính chặt lấy Jhettana. Chỉ khi họ trở về căn phòng của mình, họ mới không gặp nhau, nhưng ngay cả khi đó cũng không có vấn đề gì xảy ra.
Nhưng, Khemjira vẫn gặp một số vấn đề khó chịu, như nhìn thấy thứ gì đó từ qua khoé mắt hoặc nghe thấy tiếng cọt kẹt và đồ vật rơi xuống. Nhưng chúng không đến nổi nào, cậu có thể xử lý được.
Khemjira cố gắng giữ cho mình sự bận bịu như xem phim hoặc đọc sách.
Hôm nay, Khemjira đọc xong một cuốn sách cũng đã tới khoảng chín giờ tối và di chuyển từ ghế ngồi đến giá vẽ đã được đặt sẵn trên bảng vẽ của mình. Bài học tiếp theo sẽ là đánh giá trình độ kĩ năng của họ qua các bản phác thảo về bất kỳ chủ đề nào mà sở trường của họ, dù đó là phong cảnh, con người, động vật hay đồ vật.
Khemjira rất giỏi vẽ phác thảo người và có ý định vẽ về người mẹ quá cố của mình vì cậu cho rằng đó là bức vẽ đẹp nhất của mình.
Bàn tay mảnh mai của cậu cầm cây bút chì 2B lên, vuông góc với tờ giấy, cậu nheo mắt lại để đo khoảng cách trước khi bắt đầu phác hoạ đường nét khuôn mặt bằng những nét mảnh.
Khemjira đã tập vẽ khuôn mặt của mẹ từ rất lâu. Những kỉ niệm cậu cùng với mẹ đã khắc sâu vào trái tim cậu, và cậu luôn cảm thấy ấm áp mỗi khi nghĩ đến mẹ. Đó là lý do tại sao cậu có thể vẽ khuôn mặt mẹ mình chỉ bằng cách tưởng tượng.
“Con nhớ mẹ rất nhiều” Khemjira thì thầm với nụ cười trên khuôn mặt tươi cười của mẹ khi cậu đang vẽ các chi tiết khác. Nhưng đột nhiên, cậu cảm thấy buồn ngủ đến mức phải nén ngáp lại một cái.
Thôi nào, đừng buồn ngủ nữa, chỉ một chút nữa là xong rồi.
Khemjira tự nhủ và cố ép mình mở to mắt. Cơn buồn ngủ vẫn xâm chiếm cậu cho đến khi tay cậu bắt đầu buông xuống, cuối cùng cậu không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ lại được nữa.
Khemjira cứ thế ngủ thiếp đi.
Cậu chợp mắt rồi lại giật mình tỉnh dậy, liếc nhìn đồng hồ treo tường thấy đã hơn hai giờ sáng. Cậu lắc đầu rồi quyết định cất giá vẽ cùng bức vẽ đi.
“Chết tiệt!” Khemjira bật dậy khỏi ghế và loạng choạng bước chân lùi lại cho đến khi đụng vào chiếc bàn phía sau.
Bức phác hoạ mẹ anh, từng mỉm cười vui vẻ, đã biến thành một người phụ nữ chỉ có đôi mắt đen, cái miệng hơi mỉm cười của bà giờ bị xé toạc đến tận mang tai một cách kỳ dị.
1343Please respect copyright.PENANAEWSSpznheG