Thấy Jhettana nói chuyện với tài xế. Đúng như anh ấy đã nói rằng sẽ đi lấy lại chiếc vòng cổ hộ mệnh. Khemjira giúp đỡ mọi người dỡ hành lý và những đồ đạc khác từ người hướng dẫn để đưa đến trường tiểu học của làng cách đó không xa để nhờ.
Có vẻ như sự cố trên xe đã khiến mọi người chán nản, chẳng ai còn tâm trạng nào để tiếp tục với những hoạt động giải trí đã lên kế hoạch ngoài việc giới thiệu bản thân họ với dân làng mà trưởng làng đã họp để thông báo mọi người biết về những gì Câu lạc bộ dịch vụ cộng đồng đã có kế hoạch làm gì vào ngày mai, phòng trường hợp có dân làng nào muốn quan sát hoặc tham gia.
Các kế hoạch bao gồm sửa chữa mái nhà trường, hiện đang đóng cửa để cho học sinh nghỉ học. Xây thư viện bên trong trường, sửa mái chùa và cải tạo các phần khác, lắp đặt máy lọc nước tại nhiều điểm khác nhau trong làng để dân làng có nước sạch để uống. Họ cũng sẽ khảo sát từng ngôi nhà để xem có người dân nào cần giúp đỡ gì không và điều đó họ có thể hỗ trợ thì họ rất vui vẻ làm điều đó.
Sau khi chia sẻ mọi thông tin chi tiết, mọi người chia nhau để nghỉ ngơi để giữ năng lượng cho ngày mai.
“Bây giờ, tôi sẽ giới thiệu tên các chủ nhà theo thứ tự số nhà của họ. Nếu ai nghe thấy tên mình, hãy giơ tay và các thành viên trong câu lạc bộ sẽ đến gặp. Nhà số ba mươi sáu, Ampai…”
Về chỗ ở, câu lạc bộ chia thành mười nhóm, mỗi nhóm ba người. Còn lại hai người là Khemjira và Jhettana. Nhưng Jhettana nói với họ rằng họ sẽ tự tìm được nơi ở của mình.
Mỗi nhóm sẽ ở lại với những người dân làng mà Jhettana đã phối hợp với trưởng làng. Mỗi ngôi nhà được chọn có nhiều hơn hai người trong gia đình để có thể chăm sóc các thành viên.
Điều mà Jhettana chưa nói với ai cả là mười ngôi nhà được chọn đều là nhà của những người đang luyện tập phép thuật.
Ngôi làng này nằm dưới chân một ngọn đồi gần một khu rừng. Điều đó có nghĩa là, ngoài thú hoang, còn có những linh hồn lang thang quanh đó. Hầu hết dân làng ở đây kiếm sống bằng nghề hái lượm để buôn bán. Đôi khi, họ vào rừng tìm cây thuốc để làm thuốc chữa bệnh khi ốm đau vì bệnh viện gần nhất cách làng gần chục cây số.
Tuy nhiên, vào rừng không phải là điều mà ai cũng vào được. Một số người không biết gì về phép thuật đã bị các linh hồn dẫn đi lạc lối trong đó nhiều tuần, tới mức suýt mất mạng. Vì vậy, việc học phép thuật là điều cần thiết để bảo vệ bản thân khỏi những nguy hiểm vô hình này.
Tuy nhiên, trong thời đại ngày nay, không còn nhiều người luyện phép thuật nữa.
Thêm vào đó, xem xét thấy các sự cố đã xảy ra trước đó. Jhettana nghĩ rằng nên cho các thành viên câu lạc bộ ở lại nhà những người đó.
Trưởng làng và nhiều dân làng biết chuyện đã xảy ra và hứa sẽ bảo vệ, chăm sóc những thành viên đã đi xa đến đây để giúp cải thiện điều kiện sống trong làng của họ như một cách báo đáp.
“Nhà số bốn mươi sáu, Chaiya và Kaew.” Sau khi xướng tên chủ nhà cuối cùng, hai người lớn trông tốt bụng cùng giơ tay, Charnvit cùng hai người phụ nữ khác cùng nhóm từ từ bước về phía họ.
“Được rồi, từ giở trở đi các em hãy nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ gặp nhau ở trường lúc bảy giờ sáng. Đừng ngủ quên nhá.” Chủ tịch câu lạc bộ dặn dò. Sau đó, anh tắt micro và loa di động, thu dọn đồ đạc và mọi người giải tán đi nghỉ ngơi.
“Đi thôi, Khem. Tao dẫn mày đi gặp Por Kru”, Jhettana cuối cùng cũng lên tiếng, giúp Khemjira nhặt chiếc túi lên và những thứ khác lên và quàng nó qua vai. Khemjira ôm chặt đồ đạc của mình và đi sau Jhettana, tâm trí cậu rối bời vì những lo lắng. Cậu không thể không tưởng tượng Por Kru là một người đàn ông trạc tuổi cha mình, trên người đầy hình xăm yantra giống với những gì cậu thấy trên phim, với vẻ ngoài hung dữ và cây gậy sẵn sàng tấn công những kẻ gây rối như Khemjira ngay lúc cậu bước chân vào nhà.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta đuổi chúng ta ra ngoài? Sau đó chúng ta sẽ làm gì?” Khemjira không thể không hỏi khi Jhettana vừa thú nhận rằng anh đã không nói trước cho Por Kru về việc Khemjira về cùng anh. Có vẻ như họ phó mặc mọi chuyện cho số phận. Mỗi bước đi, Khemjira tràn ngập sợ hãi, nhưng lúc này, không còn con đường quay lại.
“Đừng lo lắng, tao đã chuẩn bị sẵn vũ khí bí mật rồi”, Jhettana nói với nụ cười ranh mãnh. Khemjira không biết nên cười hay nên sợ, nghĩ thầm rằng ít nhất họ cũng đã cố gắng.
Trong khi những người dân làng khác đi về phía đông, Jhettana và Khemjira đi về phía tây khỏi làng, nơi có vẻ như sẽ không có ngôi nhà nào ở hướng đó.
“Họ lại tiếp tục làm điều gì đó khác biệt với những người khác.”
Charnvit cảm thấy muốn đi theo họ, không thể rời mắt khỏi hai người, mặc dù anh thường không phải là loại người can thiệp vào việc người khác.
“Anh đang nhìn gì thế, Charn? Anh không đến à?” Một người bạn nữ ở cùng nhà hỏi, cố gắng nhìn theo ánh mắt của Charnvit, nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là con đường tối tăm và lùm chuối dọc theo đó.
“Không có gì, đi thôi”, Charnvit nói, đẩy kính lên khi quay lại đi theo những người dẫn trước khá xa.
Cho đến khi tìm được câu trả lời của riêng mình, Charnvit sẽ để mắt đến Jhettana và Khemjira, xem hai người đang che giấu bí mật gì.
Một số chỗ trong ngôi làng vẫn chưa có điện, Jhettana sử dụng đèn trên điện thoại để soi đường đến nhà Por Kru ở cuối con đường này. Phải đi bộ qua những vườn chuối và những đồn điền cao su hai bên đường.
Tiếng gió rít qua lối đi. Càng đi sâu, trong lòng họ tràn ngập sợ hãi. Không khí lạnh phả vào cơ thể họ, khiến họ nổi da gà. Khemjira nắm chặt chăn, sợ hãi nhìn xung quanh, nhưng dù nhìn đi đâu, tất cả những gì cậu thấy chỉ là bóng tối.
Hoảng sợ, Khemjira hỏi:
“Chúng ta gần tới chưa, Jhet.”
Jhettana đưa một ngón tay lên môi.
“Suỵt, đừng gây ra tiếng động nào. Nếu nhìn thấy gì thì đừng lên tiếng. Hãy im lặng đi theo tao.”
Khemjira nuốt than, không dám hỏi gì thêm. Chính vì nghe lời của Jhettana mà cậu có thể vẫn còn sống đến ngày hôm nay. Dù anh ta có nói gì đi nữa, Khemjira vẫn sẵn sàng tuân theo mà không thắc mắc.
Jhettana cố gắng tập trung, không để tâm trí bị lung lay bởi nỗi sợ hãi bản năng, mặc dù bầu không khí ở đây rất kì lạ.
Khu rừng quá yên tĩnh…
Không có tiếng chim.
Không có tiếng côn trùng.
Chỉ có tiếng gió gào thét như thể sắp có bão.
Một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra lần nữa.
Cuối cùng, Jhettana và Khemjira cũng đến. Khemjira đứng nhìn ngôi nhà truyền thống rộng lớn của người Thái được bao quanh bởi những cây sambong cao bằng đầu người.
Người dân tin rằng cây sambong có thể đẩy lùi các thế lực xấu. Khemjira nhận thấy rằng những người dân làng cũng trồng chúng trước nhà của họ, nhưng mỗi nơi chỉ có hai hoặc ba cây, không giống như ở đây, nơi chúng được làm hàng rào quanh nhà.
“Chúng ta sẽ ở đây. Khi mày nhìn thấy Por Kru, hãy nhớ chào anh ấy đúng cách,” Jhettana dặn dò. Khemjira lo lắng, nuốt nước bọt khi chiếc chăn trên người bị lấy mất. Đôi mắt mở to của cậu nhìn lên ban công tầng hai của ngôi nhà được thắp sáng bởi hai chiếc đèn lồng toả ánh sáng rực rỡ xuống bên dưới.
Parun đã biết hết mọi chuyện đã xảy ra, kể từ thời điểm câu lạc bộ của Jhettana suýt gặp tai nạn vì các hồn ma trong khu rừng ở khu vực đó, theo lời kể của các hồn ma nguời hầu của anh.
“Bao nhiêu?” Anh ấy hỏi khi sắp chìm vào giấc ngủ trước khi mở mắt ra khi nghe thấy câu trả lời.
“Hầu hết khu rừng, Por Kru.”
Parun bước ra và quỳ trước bàn thờ Phật, thắp ba nén hương, chấp tay, tập trung tâm trí trên Jhettana, hy vọng mong có thể giúp đỡ. Tuy nhiên, tâm trí Jhettana tràn ngập nỗi sợ hãi đến nỗi sự tập trung của Jhettana ở khắp nơi và không thể giữ được bình tĩnh. Tất cả những gì anh có thể làm là đọc một khatha thiêng liêng, cầu nguyện sự an toàn. May mắn thay, Jhettana nhớ ra một khatha đặc biệt đã giúp anh thoát chết trong gang tấc.
Tất cả chuyện này là do anh ta có quan hệ với đứa bé Khemjira đó.
Có vẻ như kẻ thù truyền kiếp của đứa bé đó không phải là linh hồn bình thường, vì nó có thể triệu tập hàng chục ngạ quỹ về một nơi, mặc dù chúng thường sống ẩn dật và không kết giao với bất kỳ ai, kể cả đồng loại của chúng.
Phải mất hàng trăm năm mới có được sức mạnh khủng khiếp như vậy để làm được điều đó như thế này.
“Jhet sẽ đưa người đó đến đây, Por Kru.” Thong, một ma người hầu linh hồn với hình dạng một cậu bé mười hai tuổi, thì thầm khi bò vào để thông báo. Điều này khiến lông mày của Parun giật giật ngay lập tức.
Sự bướng bỉnh như vậy quả thực đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Có vẻ như Jhettana quý mến người bạn này tới mức phớt lờ những lời cảnh báo, thậm chí còn dám đưa đứa bé đó đến đây. Parun thật sự tò mò xem Khemjira là đứa trẻ như thế nào. Nếu không thích vẻ ngoài của cậu, anh cứ để hai người ngủ dưới nhà với Dhang.
Một con chó đốm chạy lại sủa Khemjira và Jhettana. Khi nghe tiếng gọi của Jhettana, nó ngừng sủa và lao tới quấn chân anh. Jhettana thưởng cho nó một món quà lớn là một khúc xương lớn. Khi nhận được, Dhang chạy lại gầm cầu thang để gặm.
Sau khi chờ đợi một lúc, Khemjira và Jhettana nhìn thấy ánh sáng chiếu vào ban công trên lầu bắt đầu nhấp nháy và bóng dáng một người đàn ông đang chậm rãi bước ra ngoài. Người đàn ông dừng lại ở lan can gỗ, ánh mắt nhìn xuống Khemjira với khuôn mặt vô cảm.
Từ chỗ Khemjira đứng, khó có thể nhận ra khuôn mặt đối phương, nhưng tim đập thình thịch dữ dội khiến cậu phải ôm chặt chiếc áo trước ngực trái vì sốc.
Cảm xúc này là sao….
Parun quan sát khuôn mặt của Khemjira, được chiếu sáng bởi đèn lồng. Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, một dòng kí ức từ kiếp trước của họ đột nhiên ùa vào tâm trí anh.
Parun đã nhận thức được khả năng nhớ lại tiền kiếp của mình từ khi còn nhỏ, nhưng anh chưa bao giờ muốn làm vậy. Anh không muốn biết mình là ai hay đã làm gì. Anh chỉ đơn giản muốn sống ở hiện tại và sống một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Nhớ lại chúng có ích gì? Đó luôn là điều mà Parun nghĩ.
Nhưng vào lúc này, lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Khuôn mặt của Khemjira khiến tâm trí Parun rối bời.
Người này là người yêu mà anh đã chia tay kiếp trước.
Đôi mắt sắc bén của anh hơi nheo lại trước khi nhìn qua đầu Khemjira.
Và người đàn ông đứng đằng sau cậu ta là…
Khemjira nuốt khan khi Por Kru bước xuống từ tầng hai với chiếc đèn lồng trên tay. Cậu đứng cứng đơ khi Jhettana thậm chí còn không dám chào Por Kru. Khí chất xung quanh Por Kru thật sự đáng sợ, khiến cậu nổi da gà, mặc dù khuôn mặt đẹp trai không hề biểu lộ cảm xúc.
Khemjira nín thở khi Por Kru đến gần, mùi hương thơm mát xộc thẳng vào mũi cậu. Khemjira có thể nhìn thấy rõ Sarika Kuu Dok Bua, một hình xăm giúp ích cho đời sống tình cảm và sự nổi tiếng, trải dài từ ngực đến quả táo của Adam, nhưng cậu không dám ngước mắt lên xem Por Kru đang làm gì.
Parun không chú ý đến Khemjira, người đang đứng đó run rẫy. Anh từ từ nâng chiếc đèn lồng lên trên đầu chàng trai để có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đứng sau cậu ấy. Người đó là một thanh niên cao gầy mặc đồng phục kaki của một quan chức chính phủ. Tuy nhiên, bộ đồng phục đầy vết máu chảy xuống quần. Da nhợt nhạt gần như xanh nhạt, một bên mắt trợn cao đến mức gần như không thể nhìn thấy đồng tử. Con mắt còn lại đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Parun với vẻ kinh ngạc.
Với vẻ mặt vô cảm, Parun sau đó nói:
“Vì vậy, đó là mày”
809Please respect copyright.PENANA2F1WV59LqX
809Please respect copyright.PENANAr4G0mWkVKu
809Please respect copyright.PENANAIzf50rVatN