Khi ánh sáng lộ ra thứ gì đó mà cô không muốn nhìn thấy, Pearmai ném chiếc đèn lồng từ tay mình trong kinh ngạc tột độ và chạy hết sức, thậm chí không biết điều gì đang chờ đợi phía trước trên con đường. Tất cả những gì cô biết là cô không thể đứng đây thêm một giây nào nữa.
Tiếng nói vang vang của người phụ nữ trong trang phục truyền thống Thái Lan và chiếc sbai đỏ cứ vang vọng bên tai cô: “Cút đi! Biến ra khỏi đây ! Biến đi! Biến đi! Biến đi!”
"Ahhhhhhhhhhhhhhh!"
Tiếng thét của Pearmai vang vọng khắp khu rừng, khiến một đàn quạ giật mình bay ra khỏi cây. Cùng lúc đó, Parun, người đang ngồi thiền dưới ánh nến rực rỡ trong phòng, bỗng mở mắt.
Nửa đêm, khi dân làng đang chìm trong giấc ngủ, bỗng có tiêng kêu và tiếng đập cửa vang lên từ một trong những ngôi nhà.
Bộp! Bộp! Bộp!
"Mở cửa! Làm ơn mở cửa! Giúp tôi! Cứu tôi!
Ahhhhhhhh!"
Charnvit đang ngủ gần cửa giật mình tỉnh giấc.
Giọng nói đó nghe rất giống Pearmai. Anh nhanh chóng ngồi dậy để kiểm tra và thấy Chai-ya, Kaew và Mint, bạn thân của Pearmai, cũng đang đi ra từ phòng ngủ của họ để đi tới cửa trước.
Bộp ! Bộp ! Bộp!
"Mint, Charn, dì Kaew, chú Chai, giúp con với!"
Chai-ya tập trung giác quan và nhận ra đó không phải là một linh hồn cải trang nên vội vàng mở cửa cho Pearmai.
"Pear!” Đôi mắt của Mint mở to, và cô ấy lao ra chỗ bạn mình ngay lập tức. Charnvit hoàn toàn cảnh giác khi nhìn thấy tình trạng của Pearmai. Cứ như thể cô vừa chạy qua một chiến trường vậy. Cơ thể cô bẩn thỉu, lấm lem bùn đất, mái tóc rối bù và khuôn mặt ngọt ngào ngày nào giờ đây lấm lem bùn đất, nước mắt và vết xước với những mành gỗ và lá cây dính vào quần áo của cô.
"Cứu tôi với! Cứu tôi! Tôi sợ quá! Cứu tôi với!"
Pearmai chắp tay cầu xin Mint. Cô khóc rồi ngã xuống sàn, lắc đầu qua lại như người mất trí. Thấy vậy, Kaew và Chai-ya ngay lập tức trao nhau ánh mắt lo lắng.
Không phải là họ chưa từng thấy người nào trong tình trạng này bao giờ; họ chỉ tò mò về những gì cô ấy đã làm.
"Tôi sợ! Tôi sợ! Làm ơn! Ahhhhh!"
"Pear, bình tĩnh lại nào. Hãy hít một hơi thật sâu. Chuyện gì đã xảy ra vậy!?" Mint đang ôm Pearmai hỏi với giọng bình tỉnh.
Khi được hỏi chuyện gì đã xảy ra, hình ảnh linh hồn lại hiện về trong tâm trí Pearmai, mặc dù cô đã cố gắng quên nó đi. Hình ảnh người phụ nữ trong trang phục truyền thống của Thái, sabai đỏ và giọng nói the thé vẫn vang vọng trong đầu cô. Nỗi sợ hãi tột độ khiến Pearmai trợn tròn mắt lên, môi trề ra, tay chân cong lại và bắt đầu lên cơn co giật.
"Pear!” Mint nhìn thấy bạn mình trong tình trạng khủng khiếp như vậy đã hét lên vì sợ hãi.
"Chết tiệt," Chai-ya nói, cùng với dân làng và một số thành viên câu lạc bộ đã ra khỏi nhà của họ để xem chuyện gì đang xảy ra. Khi hầu hết mọi người trong làng và các thành viên đã tập trung lại, Lah, chủ nhà của Kornkant, lên tiếng bằng phương ngữ lsan, ngay lập tức nhìn xung quanh.
"Terd, tôi nghe nói đứa trẻ ở chỗ tôi nói muốn ngủ ở nhà anh. Hiện giờ bọn trẻ đang ở đâu?"
Terd lắc đầu nói: "Họ không có ở chỗ tôi. Thằng nhóc nhà tôi cũng nói sẽ ngủ ở chỗ anh."
"Ờ, đúng rồi, ở đây cũng vậy," Mhek nói thêm.
Nghe vậy, trưởng làng liền có vẻ mặt căng thẳng và nghiêm khắc, hai bên thải dương nổi gân xanh."Tôi nghĩ bọn trẻ đã lén vào rừng. Bọn trẻ nói với tôi rằng muốn đi ngắm cảnh nhưng tôi không cho phép; có lẽ bọn trẻ đã không nghe..Có lẽ cô gái này, đã đi cùng."
Mint, người hiểu được phương ngữ, gật đầu đáp lại trong khi lau nước mắt và nói:
"Cô ấy nói với con rằng tối nay cô ấy sẽ ở với Te, người ở lại nhà chú Terd. Nhưng con không biết cô ấy lại lẻn vào rừng, nếu không con đã ngăn cô ấy lại."
“Chú có thể lấy xe ra giúp đưa cô ấy đến bệnh viện được không? Con sẽ trả tiền đổ xăng cho chú" Chủ tịch Câu lạc bộ Phục vụ Cộng đồng nói với giọng lo lắng khi nhìn Pearmai. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy chắc chắn sẽ trở thành một vấn đề lớn.
Tuy nhiên, trưởng làng và một số dân làng đều lắc đầu.
"Khi cô ấy đến bệnh viện, bạn của con có thể đã chết. Hơn nữa, việc này bác sĩ không thể giúp được, chỉ có thầy cúng mới có thể làm được", trưởng làng nói.
Chai-ya nhanh chóng gật đầu, chỉ vợ lấy chiếc mô tô cùng với một chiếc sidecar ra khỏi gara. Kaew vội vàng làm theo, sẵn sàng đưa cô gái đến chỗ Por Kru Parun.
"Nào các em, giúp tôi nâng cô ấy lên."
Khi Kaew mang chiếc xe máy ra, Charnvit, người ở gần đó, đã giúp đỡ Pearmai lên xe, Mint ôm và đỡ cô. Rồi anh leo lên ngồi cùng cô.
Chai-ya leo lên xe máy, để vợ ngồi sau rồi lái xe đi, không quên quay lại nói với trưởng làng.
"'Trưởng làng, làm ơn đi gọi bà Si và đưa bà ấy đến nhà Por Kru. Cô ấy là con gái, Por Kru sẽ không tự mình làm nghi lễ cho cô ấy đâu."
"Được rồi, nhanh lên." Trưởng làng gật đầu rồi nhanh chóng đi về phía nhà bà Si. Trong khi đó, Chai-ya phóng mô tô, đưa Pearmai thẳng đến nhà Por Kru. Vừa lúc có người mang xe bán tải ra, các thành viên câu lạc bộ bàng hoàng, lo lắng cho bạn mình và không thể ngủ lại được nên vội nhảy lên phía sau xe cùng với dân làng.
Chủ tịch Câu lạc bộ Phục vụ Cộng đồng không hề tin tưởng vào Por Kru Parun. Anh thậm chí còn không biết Por Kru trông như thế nào, tính cách ra sao, nhưng anh đồng ý với những gì dân làng nói vì bệnh viện cách làng này gần trăm cây số. Nếu họ không diều trị các triệu chứng của cô ấy ngay lập tức, cô ấy có thể không qua khỏi.
“Chúng ta nên làm gì đây Kit? Có cần gọi cho bố mẹ cô ấy không?" Som, một thành viên câu lạc bộ, hỏi chủ tịch câu lạc bộ, người này nhanh chóng lắc đầu đáp lại.
"Vẫn chưa. Bây giờ đã muộn rồi. Chúng ta hãy đợi xem. Por Kru đó thực sự có thể giúp được." Som mím môi, cầu mong lời nói của chủ tịch câu lạc bộ sẽ thành hiện thực trước khi cả hai theo bạn mình đến một chiếc xe bán tải khác đã đến đưa họ đên nhà Por Kru Parun.
Khi đó, đèn xung quanh nhà Por Kru Parun đã được bật lên để chào đón sự xuất hiện đông người, như thể anh ta đã biết trước. Jhettana cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã đánh thức Khemjira và họ đi ra ngoài tìm Por Kru tại khu vực nghi lễ. Hai người nhìn thấy thầy thắp hương và nến để thờ cúng Triratna và nhanh chóng cùng với Por Kru bày tỏ lòng kính trọng.
Ake và Thong đứng đợi dưới chân cầu thang vào nhà; một số người có thể nhìn thấy chúng, những người khác thì không. Ngay sau đó, Pearmai được Charnvit bê lên, theo sau là Mint, Chai-ya, Kaew, dân làng và gần như toàn bộ thành viên câu lạc bộ.
"Pear!” Khemjira hét lên. Cậu định lao tới chỗ bạn mình nhưng bị Jhettana giữ lại.
"Đừng đến gần cô ấy."
Khemjira nuốt khan và ngồi xuống cạnh Jhetana nhưng không ngừng nghểnh cổ lên nhìn Pearmai. Khi Charnvit đặt Pearmai xuống trước mặt Por Kru, người đang ngồi ở vị tri cao hơn, theo chỉ dẫn của Chai-ya, anh lùi lại ngồi cạnh Khemjira.
"Charn, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Khemjira hỏi với vẻ mặt tái nhợt nhưng Charnvit chỉ lắc đầu. Anh ấy đã không hiểu cuộc trò chuyện của dân làng trước đó và chỉ có thể kể lại những gì anh ấy đã thấy.
“Tôi không chắc lắm, nhưng có vẻ như Pearmai đã đi vào rừng và trở về như thế này."
Khi nghe điều này, sắc mặt của Khemjira càng tái nhợt hơn, trong khi Jhettana chỉ có thể chửi rủa trong lòng hết lần này đến lần khác.
"Por Kru, có vẻ như cô gái này và ba người bạn nam khác của cô ấy đã lẻn vào rừng, nhưng cô ấy là người duy nhất quay trở lại, và bây giờ cô ấy như thầy thấy," Chai-ya nói, chắp tay tôn kính khi nói chuyện với Por Kru Parun. Lý do anh phải hỏi ý kiến Por Kru trước là vì khu rừng vẫn còn nguy hiểm và không thể vào một cách liều lĩnh. Họ đến để xin lời khuyên của Por Kru về việc phải làm gì trong tình huống này.
Parun nhìn Pearmai vẫn đang co giật liên tục, trước khi nói với giọng bình tĩnh:
"Thật tốt khi họ để cô ấy quay lại."
Các sinh viên ở ngoài hiên nghe thấy thế liền đưa mắt nhìn nhau. Một số người nhìn tình trạng của Pearmai và nghe những lời của Por Kru, cảm thấy ớn lạnh và đưa tay lên xoa xoa cánh tay.
"Bà Si đâu?" Parun hỏi Cha-ya, nhưng chưa kịp trả lời thì bà Si đã bước vào nhà với một chiếc túi màu trắng và một hộp đựng xôi tre, theo sau là trưởng làng. Bà Si ngồi xuống và giơ hai tay lên trên đầu chào Por Kru, người trẻ hơn. Por Kru đáp lại cử chỉ đó với bà Si như anh vẫn làm mỗi lần họ gặp nhau.
Parun kính trọng bà Si như người họ hàng lớn tuổi của mình vì bà là bạn của ông nội anh.Khi còn nhỏ, bà đã giúp chăm sóc anh khi ông nội đi làm.
Ông nội của anh, Sake, là một pháp sư, còn bà nội Si la pháp sư Khwan* lành nghề nhất trong làng.
"Chúng ta nên làm gì đây, Por Kru? Chúng ta có thể lên núi đó không? Nếu chúng ta không gọi khwan cô ấy lại, tình trạng của cô ấy có thể sẽ trở nên tồi tệ hơn", bà Si nói sau khi nghe trưởng làng kể lại câu chuyện. Bà đã sẵn sàng hành động ngay lập tức nếu Por Kru đồng ý.
Parun gật đầu, đáp lại bà Si bằng cùng một phương ngữ nhưng với giọng điệu nhẹ nhàng hơn:
"Bà có thể đi, bà ơi. Không sao đâu. Hãy huy động thật nhiều người để giúp tìm kiếm họ."
Bà Si giơ tay lên trên đầu tỏ vẻ thờ lạy một lân nữa trước khi nhìn xung quanh.
"Bạn thân của cô gái này là ai? Hãy đi với tôi. Chúng ta sẽ gọi khwan lại cho cô ấy."
Nghi lễ Shon Khwan là một nghi lễ cổ xưa được thực hiện ở vùng lsan. Người ta tin rằng nó có thể chữa khỏi bệnh, và những vết thương do tai nạn hoặc việc gây sốc khiến ai đó ngất xĩu như đã xảy ra với Pearmai. Mint còn chưa ngừng khóc đã nhanh chóng giơ tay bò tới chỗ bà Si.Sau đó, trưởng làng giải thích tình hình hiện tại cho các thành viên câu lạc bộ. Bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn khi họ biết tin ba thành viên trong câu lạc bộ của mình đã mất tích.
"Hiện tại, khu rừng khá nguy hiểm. Tôi cần những người đàn ông tự tin vào sự bảo vệ linh hồn của mình, chỉ những người sinh vào thứ bảy, thứ ba, thứ tư hoặc chủ nhật. Chúng ta sẽ vào rừng để tìm kiếm ba người bạn mất tích và có thể được tìm kiếm suốt đêm cho đến trưa."
Một nam sinh giơ tay tò mò hỏi:
"Tại sao chúng ta phải tìm họ trước buổi trưa?"
Trưởng làng ngập ngừng, không muốn trả lời nhưng phải nói ra sự thật.
"Nếu đến trưa mà chúng ta vẫn chưa tìm thấy thì có nghĩa là họ đã chết".
*Pháp sư Khwan (Bác sĩ Khwan) là người có kiến thức và có thể thực hiện các nghi lễ khwan.
810Please respect copyright.PENANAqZ7uzXE1ja
Có thể nghe thấy một tiếng nuốt nước bọt tập thể từ phía sau. Sự sợ hãi và lo lằng gặm nhắm trái tim các thành viên. Chủ tịch câu lạc bộ sinh ngày thứ ba nhanh chóng bò về phía trưởng làng, không muốn đợi lâu nữa, chín người đàn ông còn lại cũng bám sát theo sau.
Khemjira thấy có ít người nên định đứng dậy tham gia cùng họ nhựng Por Kru đã nhanh hơn. Anh chộp lấy một cây gây mảnh và vung nó trước mặt Khemjira, khiến cậu nao núng và lùi lại chỗ ngồi ban đầu. Jhettana và Charnvit cũng giật mình.
Ánh mắt kiên định của Por Kru như muốn nói với Khemjira đừng can thiệp vào chuyện này, rằng cậu sẽ không thể giúp được ai và thậm chỉ có thể thành gánh nặng, giống như lúc trước.
Khemjira vừa nghĩ vậy, cậu lập tức ngồi xuống và giữ im lặng. Jhettana hiểu Por Kru và người bạn thân của anh nhưng không thể nói được gì. Tất cả những gì anh có thể làm là vỗ lưng Khemjira để an ủi và bảo cậu đừng suy nghĩ quá nhiều về diều đó.
"Cả hai chúng ta đều biết tại sao cậu ấy không thế đi, nhưng tại sao cậu lại không đi cùng họ?" Parun liếc nhìn Jhettana, người sinh vào Chủ nhật và có sự bảo vệ linh hồn thực sự mạnh mẽ trong mắt Parun.
"Nếu con đi thì ai sẽ phục vụ thầy và chăm sóc Khem?"
Jhettana nhanh chóng nói với một nụ cười khô khan, Parun ngay lập tức nhin thấy và biết rằng anh đang nói dối. Sự thật là anh ấy không muốn đi giúp đỡ. Những kẻ đó xứng đáng nhận được những gì đang đến với họ; họ cần phải có bài học của mình!
Parun cau mày với Jhettana như thể biết anh đang nghĩ gì, rồi quay sang hỏi một cậu bé đeo kính khác đang ngồi cạnh Khemjira.
"Còn cậu thi sao? Tại sao cậu không đi?" Ánh mắt sắc bén của Por Kru xuyên thẳng vào mắt người đang nhin lại với vẻ hơi sốc.
Charnvit, sinh vào tối thứ Tư, đã đáp ứng được tiêu chí do trưởng làng đặt ra nhưng anh lại do dự không biết Có nên đi hay không. Một phần trong anh lo lắng cho Pearmai, người bạn cùng nhà của anh và muốn ở lại vì Mint đã đi theo bà Si. Một phần khác trong anh muốn đi giúp tìm kiếm ba người mất tích.
Lúc đó, Charnvit cảm thấy mình như một đứa trẻ có bí mật bị người lớn phát hiện nên liền đứng dậy đi theo trưởng làng và những người khác.
Tuy nhiên, Jhettana đã đưa tay kéo áo Charnvit từ phía sau Khemjira ra hiệu cho anh ngồi xuống. Jhettana nói: "Por Kru, Charn rất cận thị và vụng về.Nếu anh ấy làm rơi mắt kính giữa rừng, anh ấy sẽ trở thành gánh nặng cho người khác". Thực ra anh chỉ không muốn Charnvit đi tìm ba người đó mà thui.Không, quan trọng hơn là Charnvit không nên là người cố gắng giúp đỡ họ hơn bất kỳ ai khác.
Por Kru ngay lập tức nhận ra rằng Jhettana chắc chắn có vấn đề với ba thành viên câu lạc bộ mất tích nên mới phản ứng như vậy. Anh rất ngạc nhiên khi Jhettana đã kết bạn mới và từ chối để bạn mình đi giúp đỡ người khác. Jhettana đã như vậy từ khi còn nhỏ; khi anh ấy gắn bó với ai đó, anh ấy sẽ yêu họ sâu sắc, nhưng nểu anh ấy ghét ai đó, anh ấy sẽ ghėt họ đến tận xương tủy. Vì vậy, thở dài một hơi, Por Kru khẽ gật đầu, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này.
'Ở đây không sao đâu. Chú Chai, xin hãy đưa những người còn lại về nhà, khóa cửa và đừng ra ngoài cho đến sáng," Por Kru nói
Chai-ya nhận lệnh và chuyển tin nhẳy cho một học sinh khác của Por Kru, người này đã mang theo một chiếc xe bán tải, hướng dẫn họ đưa những người khác về nhà chờ tin tức đồng thời không quên nhấn mạnh tất cả những gì Por Kru đã nói.
Chẳng bao lâu sau, trong nhà chi còn lại vài người. Por Kru nhắm mắt thiền định, phóng tinh thần kiểm tra,tình hình của bà Si. Từ xa, anh đã nhìn thấy vài ngọn đèn lồng đang từ từ di chuyển lên núi.
Khi bà Si được dìu lên quan sát, nhìn thấy những gì bọn trẻ mất tích đã làm, lòng bà thắt lại. Bà hiểu tại sao họ lại bị bắt, nhưng bà không thể làm gì được vì tình hình vượt quá khả năng của một pháp sư khwan như bà.
Bà Tư lây trong túi ra các dụng cụ gồm một quả chuối, một quả trứng luộc, một nắm xôi và một bó hoa lài, bày ra đĩa rồi thắp một ngọn nến đặt gần đồng lửa đã tắt.
"Ồ, đến, đến," bà Si nói trước khi mở hộp. Trong đó có một chiếc khăn tay, một loại phấn nén và những vật dụng cá nhân như son môi của Pearmai mà bà đã nhờ Mint chạy vào nhà lấy ...bà nhắc thùng gạo lên và vừa hít không khí xung quanh vừa tụng kinh:
"Hãy đến đây, cô Pearmai, đừng ở ngoài đồng với quạ,đừng ở ruộng lúa với gà, đừng ở trong khu rừng rộng lớn không phải là nhà của mình. Hãy đến đây con yêu, hãy trở về nhà đi", bà Si nói, và Mint, người đang quỳ gần đó, chắp tay cầu nguyện, cũng tham gia tụng kinh.
"Quay lại đi, Pear. Tớ sẽ đưa cậu về nhà với bố mẹ mình"
Bây giờ, trưởng làng, dân làng và các nam sinh đi cùng đểu cùng nhau kêu lên. Có thứ gì đó tiến lại gần thùng gạo, nhưng bà Si đã nhanh chóng đóng nắp lại trước khi nó kip chui vào. Bà cau mày xua nó đi:
"Shoo! Ta không gọi cho ngươi đến. Biến đi!”
Đúng lúc đó, Por Kru mở mắt ra và bắt đầu đọc tên đầy đủ của Pearmai mà ai đó đã viết trên một tờ giấy. Anh ta chắp tay và bắt đầu tụng kinh khatha để xua đuổi các linh hồn rừng, ngăn chúng đuổi khwan của cô đi và chiêm lấy nó.
"Phutthang wanthami thammang wanthami sangkhang wanthami.”*
Bằng sức mạnh của Triratna, tôi cầu nguyện rằng các linh hồn rừng rậm sẽ bị trục xuất. Hãy gọi khwan của cô Pearmai Kua-jarun trở về an toàn."
*Đây là khtha được gọi là "Tụng kinh Hoàng gia". Là khtha được dùng để làm cho người tụng kinh may mắn nhận được công đức và chia sẻ công đức với kẻ thủ.
Ngay sau đó, bà Si mở nắp hộp xôi, múc một thứ gì đó và rồi nhanh chóng đóng lại. Sau đó bà lớn tiếng tuyên bố:
"Cô ấy ở đây, cô ấy ở đây! Pearmai đã trở lại. Đi, đi, về nhà thôi."
ns 18.68.41.175da2