Chân của Khemjira run rẫy cho đến khi ngã xuống sàn. Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo lên. Cậu rút nó ra khỏi túi quần và nói, không đợi người kia nói hết câu.
[Khem, mày đã vẽ chưa….]
“Jhet! Jhet, cứu tao!”
[Này! Có chuyện gì xảy ra vậy?]
“Mày…có thể tới phòng tao được không? Jhet, làm ơn. Aaaaaaaa”
Jhettana đang sấy tóc, trợn mắt kinh ngạc, đánh rơi chiếc khăn vội vàng chộp lấy chiếc chìa khoá xe máy lao ra khỏi phòng.
“Tao đang trên đường tới đây. Bình tĩnh nhé, đừng có cúp máy!”
Jhettana nổ máy và đến căn phòng nhỏ của Khemjira trong vòng chưa đầy 10 phút. Sau khi đỗ xe, anh vội vã đến phòng Khemjira và gõ cửa. Nhưng dù gõ cỡ nào cũng không một ai ra mở.
“Khem, Jhet nè! Mày có nghe thấy tao không?”
Jhettana bắt đầu đập cửa trong khi điên cuồng vặn tay nắm cửa bằng tay kia.
“Cạch”
Đột nhiên, cánh cửa khoá từ bên trong mở ra, Jhettana nhanh chóng xông vào.
“Khem!”
Jhettana nhìn thấy người bạn nhỏ nhắn của mình nằm bất tỉnh trên sàn đối diện với giá vẽ tranh có bảng vẽ trên đó.
“Chết tiệt..”
Hình ảnh khuôn mặt đáng sợ của một người phụ nữ khiến Jhettana nổi da gà. Jhe nhanh chóng xé bức tranh ra và vò nát mà không cần suy nghĩ.
Jhettana cố gắng đánh thức Khemjira nhưng cậu không nhúc nhích nên đành phải bế cậu ra khỏi phòng, suy nghĩ định để cậu ở lại chỗ của mình thời gian.
Jhettana sống trong một căn chung cư mà mẹ anh mua làm quà. Gia đình anh khá giàu có, bố mẹ đều là quan chức cấp cao của chính phủ.
Tối hôm đó, Khemjira bị sốt cao đến mức không thể đến lớp. Jhettana phải đến lớp một mình và ghi bài cho cậu. Trong giờ nghỉ trưa, anh quay lại chăm sóc cho Khemjira vì muốn đảm bảo rằng Khemjira ăn uống đầy đủ và uống thuốc trước khi quay lại lớp học vào buổi chiều.
“Khem, tối nay tao sẽ về nhà. Nên bây giờ mày cứ hãy ở lại đây” Jhettana nói với Khemjira, người đang nằm trên giường với miếng dán hạ sốt. Anh rất muốn dẫn Khemjira đi theo, nhưng anh sợ rằng Khemjira có thể bị sốc trên đường đi.
“Khi nào mày sẽ về?” Khemjira hỏi với chất giọng khàn khàn do sốt.
“Chủ nhật” Jhettana trả lời
“Đừng lo lắng, chị sẽ chăm sốc em ấy” Jane, chị gái của Jhettana nói với nụ cười ngọt ngào khi đứng khoanh tay, dựa vào khung cửa và nhìn họ.
Jane là một nhân viên văn phòng lớn hơn Jhettana năm tuổi. Rất hiếm khi cô đến ở lại. Lần này, Jhettana đã gọi cô đến để chăm sóc Khemjira vào cuối tuần trong khi anh về quê nhà. Đổi lại Jhettana phải mua cho cô một thỏi son mới giá trị vài nghìn baht.
“Xin hãy chăm sóc Khemjira nha chị”
Jane, mỉm cười ngọt ngào đáp lại.
“Rõ”
Jhettana có chuyến bay kéo dài hai giờ để trở về nhà ở Ubon Ratchathani. Sáng hôm sau, anh đến gặp “Por Kru Parun” một pháp sư mà anh tôn kính, chổ ở cách những người dân làng khác một cách khá xa, gần như giáp với khu rừng.
Trong làng, ai cũng biết Por Kru Parun có tài giải trừ những lời nguyền và chữa trị những căn bệnh bí ẩn. Anh ấy có một số học trò và ngày nay, anh chủ yếu chờ đợi những người đến gặp mình. Hầu hết những người tìm đến đều là những người xui xẻo, bị nguyền rủa hoặc bị ma ám. Trong thời gian rảnh rỗi, anh phù phép những món đồ ma thuật để bán kiếm sống.
Nhưng có hai thứ mà anh sẽ không dính líu đến: ma thuật đen và kẻ thù nghiệp báo.
Một thanh niên khoảng ba mươi tuổi từ đâu đó bước ra và ngồi xuống trước chiếc ghế quen thuộc của mình, trên đó có một tấm thảm sẫm màu. Phía sau có một bàn thờ Phật có tượng Phật, như một trường phái pháp sư điển hình. Có baci*, một chiếc ô tầng bằng bạc, một chiếc ô tầng bằng vàng. Bàn thờ chỉ có tượng phật và không có vật phẩm về ma thuật đen.
*baci: mâm hoa lá chuối, dùng để cầu phúc ở Thái Lan
Jhettana mỉm cười lấy lòng và nhanh chóng giơ tay lên chào, nhưng trước khi mở miệng nói, Por Kru đã ngắt lời anh bằng giọng nghiêm khắc
”Jhet, cậu lại mang cái quái gì vào nhà ta vậy?”
Jhettana, người vẫn đang chờ đợi, cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể trước khi nở một nụ cười khô khốc
”Hehe, đúng là những gì con mong đợi từ Por Kru mà con vô cùng tôn kính. Đây” Jhettana vội vàng lấy chiếc khăn tay của Khemjira trong túi ra và đặt nó lên chiếc khay vàng bên cạnh, cùng với một mảnh giấy và tên đầy đủ của Khemjira. Sau đó anh đặt nó trước mặt Por Kru
“Thầy có xem qua và có thể làm được gì không?” Sau đó, Jhettana kể lại tình hình của Khemjira cho Por Kru
Parun cảm thấy muốn đuổi tên gây rối này ra khỏi nhà, nhưng mùi thơm thoang thoảng từ chiếc khăn tay đã thu hút mình, nhặt chiếc khăn tay lên để nhìn kỹ hơn
Chiếc khăn tay có mùi dễ chịu, nhưng đôi khi trộn lẫn mùi rượu mạnh, và một trong số đó đặc biệt mạnh mẽ….
Parun đặt nó lại chỗ cũ trước khi rút tờ giấy có tên và ngày sinh ra để đọc
“Khemjira Jantrapisut” Por Kru cau mày
Khemjira?
Kỳ lạ thay, anh lại cảm thấy tên này rất quen thuộc không thể giải thích được, nhưng không thể nhớ mình đã nghe tên này ở đâu, anh ngừng cố gắng nhớ lại. Anh đọc ngày sinh của chủ nhân cái tên đó rồi lấy cuốn sổ với cây bút, viết xuống ngày sinh và bắt đầu tính toán
Vài phút trôi qua cho thấy kết quả báo động
“Đây là ai?” Parun hỏi trong khi mắt vẫn đang xem lại kết quả trong sổ tay.
“Đó là một người bạn của con, Por Kru, kết quả như thế nào?”
“Hãy bảo bạn của cậu làm bất cứ điều gì mà nó muốn làm. Nó sẽ không sống sót qua năm nay”
Khuôn mặt Jhettana trở nên tái nhợt và nói
“Por Kru không thể giúp được gì cho cậu ấy sao?”
“Ta đã nói với cậu trước đây, ta không đối phó với kẻ thù nghiệp chướng”
Jhettana mím môi, nhìn Por Kru với vẻ mặt bất mãn vì nếu anh nói nói như thế có nghĩa anh ấy có thể giúp, nhưng anh ấy lại chọn không…
“Làm ơn, Por Kru, hãy giúp cậu ấy một chút. Cậu ấy là một người tốt. Thậm chí cậu ấy còn không dám đập một con muỗi hay giẫm đạp một con kiến, vì vậy làm ơn…” Trước khi Jhettana nói xong, Por Kru giơ ngón tay và chỉ vào mặt anh ta phải lùi lại vì sợ hãi.
“Jhet, đừng can thiệt vào số phận của người khác. Chỉ vì anh ấy là người tốt ở kiếp này không có nghĩa cũng là người tốt ở kiếp trước. Tốt hơn hết cậu cũng nên cẩn thận. Đừng nghĩ rằng chỉ vì cậu gặp nhiều may mắn, mà không có chuyện xấu đến”
Khuôn mặt của Jhettana lập tức xụ xuống, biết rõ Por Kru là người kiên quyết. Tuy nhiên việc thay đổi ý định là điều gần như không thể.
“Khem thật đáng thương, Por Kru. Mẹ cậu ấy đã mất, cha cậu ấy đã đi tu suốt đời từ khi cậu ấy còn nhỏ. Họ hàng bên ngoại cậu ấy không chịu nhận cậu, gia đình bên nội thậm chí còn lấy tiền của cậu rồi bỏ trốn, ở trường trung học không ai dám đi chơi với cậu vì sợ bị nguyền rủa. Chỉ có con dám làm bạn với cậu ấy…”
Quá chăm chú vào lời phàn nàn của mình, Jhettana không để ý rằng Por Kru đang viết một câu yantra* trên chiếc khăn tay của Khemjira cho đến khi nó được ném trước mặt anh.
*thần chú
“Cầm lấy. Đây là tất cả những gì ta có thể làm”
Thần chú xua đuổi linh hồn của Por Kru, thường có giá năm hoặc sáu nghìn bath, rất hiệu quả, theo xác nhận như một người dùng như Jhettana, không một linh hồn nào có thể vào phòng của anh ta.
Jhettana không biết Por Kru làm vậy là vì khó chịu hay thương hại Khemjira, nhưng anh biết ơn đến mức suýt nhảy lên ôm Por Kru. Tuy nhiên, anh chỉ nghĩ về điều đó, biết rằng nếu mình thực sự làm vậy thì thần hộ mệnh có thể bước ra và bẻ cổ anh trước.
“Cám ơn Por Kru rất nhiều!”
Jhettana ngồi chuyến bay sáng sớm chủ nhật từ Ubon Ratchathani về Bangkok. Khi đến nơi, anh vội vàng bắt taxi về căn hộ của mình và biết Khemjira đã khỏi bệnh hoàn toàn.
“Vậy chị đi đây” Jane vừa nói vừa lấy túi xách đeo lên vai rồi trước khi rời đi không quên để lại lời cảnh báo
“Jhet, hãy cẩn thận. Điều này thật sự tồi tệ. Đêm qua, “họ” đã đứng chật cứng ban công” cô nói với vẻ sợ hãi trước khi đi ra khỏi phòng.
Sau đó, Khemjira bước ra từ nhà tắm
“Ồ, chị Jane đi rồi à?” Khemjira chớp mắt hỏi
”Đúng vậy, bạn trai chị ấy đang đợi ở tầng dưới nên chị ấy vội vàng rời đi rồi” Jhettana nói, nghe vậy Khemjira làm mặt thất vọng
“Tao còn chưa cám ơn chị ấy một cách đàng hoàng”
Hai đêm qua, Jane đã bên cạnh cậu, thậm chí không chịu ngủ, Khemjira cũng không hiểu sao Jane lại kiên quyết như vậy. Nhưng cô ấy nói với cậu “ Chị không dám ngủ, Khem”. Sau đó, cậu cảm thấy đau đầu kinh khủng nên cũng không làm phiền cô ấy nữa
Jhettana vuốt tóc Khemjira nhẹ nhàng, quyết định không chia sẻ những gì Jane nói với anh để tránh khiến cho cậu phải lo lắng không cần thiết
“Chúng ta sẽ gặp lại chị ấy thôi. Lúc đó mày có thể cám ơn” Jhettana nói, Khemjira gật đầu. Sau đó Jhettana kéo Khemjira đến ghế sofa và đưa chiếc khăn tay lại cho Khem mà anh đã mượn
“Cám ơn. Ồ, có một câu thần chú trên đó.” Khemjira để ý và Jhettana gật đầu xác nhận
“Ừ, mày phải giữ nó bên mình. Thần chú của Por Kru có thể bảo vệ mày khỏi các linh hồn, nhưng cũng có mức độ nhất định thôi”
Khemjira nhanh chóng nhét chiếc khăn tay vào trong túi áo khoác, cảm thấy một cảm giác thoải mái kỳ lạ
“Người đó nói gì về hoàn cảnh của tao?” Cậu hỏi với vẻ mặt tò mò
Nếu Jane không ở lại với cậu trong hai ngày qua, Khemjira sẽ phát điên mất về những sự kiện kinh hoàng gần đây. Cậu rất muốn biết Por Kru của Jhettana đồng ý giúp đỡ hay không.
Cậu không muốn trải qua chuyện như vậy lần nữa
“Xin lỗi, mày. Tao đã cố gắng nói chuyện với Por Kru, nhưng anh ấy không muốn dính tới kẻ thù”
Kẻ thù nhân quả…Vậy ra đây không chỉ là những linh hồn không thường, phải không?
Khemjira mím môi, tim cậu lập tức chìm xuống
”Không sao, tao hiểu”
Nhìn thấy sự chán nản của bạn mình, Jhettana cảm thấy mình không thể cứ để chuyện này xảy ra như vậy được
“Đừng lo lắng, tao sẽ không để mày chết dễ dàng như vậy. Tao sẽ tìm cách khác”
Niềm hy vọng của Khemjira lại bừng lên khi nghe lời nói của Jhettana
“Có cách khác à?”
Jhettana nhún vai và nói:
“Không, cũng giống như vậy. Nhưng lần này, tao sẽ đưa mày đi cùng”
“Cái gì?”
“Ngay cả tao cũng muốn giúp mày chỉ vì nhìn thấy khuôn mặt mày. Hãy xem liệu Por Kru còn có thể cứng rắn khi nhìn thấy mày không.”
Khemjira chết lặng. Đây là loại logic gì vậy ?
771Please respect copyright.PENANAnqRkzYwwNo
771Please respect copyright.PENANAYNeTOfXkor
771Please respect copyright.PENANAggqrZfZIdF