Khemjira đã đi đến cuối bến tàu, nhưng trước khi cậu kịp nhảy xuống, toàn bộ cơ thể cậu như thể đã bị kéo lại từ phía sau.
Đôi mắt cậu mở to nhìn vào khuôn mặt của người bạn thân nhất của mình.
“Khem! Mày đang làm cái quái gì vậy?” Khemjira bối rối nhìn khuôn mặt hoảng hốt của của Jhettana , liếc nhìn xung quanh và chợt nhận ra cậu đang đứng ở rìa ban công.
Làm thế nào tôi đến được đây…
Đôi mắt của Khemjira mở to kinh hoàng sau khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Đôi chân cậu dường như muốn khuỵu xuống nhưng Jhettana đã giúp cậu đứng vững.
“Jhet, tao…tao đang mơ” Khemjira lắp bắp kể lại chi tiết cơn ác mộng của mình với Jhettana với giọng run rẫy, Jhettana nghe kể lại càng kích động hơn, nhanh chóng kéo Khemjira vào phòng và khoá cửa ban công.
“Tao nghĩ rằng câu thần chú của Por Kru đang mất dần sức mạnh” Jhettana nói sau khi họ ngồi xuống sàn. Khemjira nuốt khan. Đôi bàn tay lạnh như băng của cậu nắm chặt lại.
“Thông thường, câu thần chú đơn giản như thế này của Por Kru có thể tác dụng trong nhiều năm. Linh hồn chết tiệt này chắc chắn phải là một linh hồn thực sự rất mạnh.” Jhettana tiếp tục nghe Khemjira kể lại giọng người phụ nữ bảo cậu đến bến tàu làm cậu nhảy khỏi ban công, Jhettana nghĩ rằng đây chắc có lẽ là kẻ thù truyền kiếp của Khemjira mà Por Kru đã nhắc đến.
Mặt Khemjira tái nhợt. Nếu Jhettana không tỉnh giấc kịp thời, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra với cậu? Chỉ vì suy nghĩ điều đó thôi cũng khiến cậu muốn khóc.
“Xin lỗi, Khem. Chết tiệt, suýt nữa rồi. Nếu người phụ nữ đó không đánh thức tao, có lẽ tao đã không cứu mày kịp thời”.
Giữa nỗi sợ hãi, một câu hỏi nảy sinh. Khemjira hơi nhíu mày. Mắt cậu vẫn còn đỏ và sưng tấy.
“Ai?”
“Không biết, nhưng có một giọng nói người phụ nữ gọi tên tao. Khi tỉnh dậy, tao thấy mày ngay trên ban công. Tao nghĩ đó chắc chắn là linh hồn của ai đó đang tìm kiếm mày”.
Tim Khemjira đập rộn ràng. Chỉ có một người mà cậu có thể nghĩ tới, người quan trọng duy nhất không còn sống trên thế gian này, người luôn quan tâm đến cậu, ngay cả những giây phút cuối cùng của cuộc đời bà.
“Đó chắc chắn là mẹ tao…” Khemjira kêu lên, không cầm được nước mắt. Cậu vừa sợ hãi trước những gì xảy ra vừa nhẹ nhõm vì linh hồn của mẹ cậu vẫn an toàn.
Jhettana để Khemjira khóc như thế gần mười phút. Vì không giỏi cách an ủi người khác, anh lặng lẽ đưa khăn giấy cho Khemjira lau nước mắt.
Khemjira nói sau khi khóc xong:” Bây giờ tao sợ quá không thể ngủ được.
”Ừ, tao cũng vậy”, Jhettana trả lời , liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi tiếp tục nói, “Tụi mình hãy xem phim gì đó nhé. Hai tiếng nữa là trời sáng rồi. Tụi mình có thể ngủ trên xe buýt”.
Khemjira gật đầu đồng ý và không quên nói:
”Cám ơn vì đã cứu tao”.
Jhettana vỗ nhẹ vào đầu cậu.
“Đừng nói đến chuyện đó nữa. Khi chúng ta đến Ubon Ratchathani, tao sẽ đưa mày đến gặp thẳng Por Kru. Anh ấy chắc chắn có thể giúp được”.
Jhettana đã có một kế hoạch. Nếu Por Kru từ chối giúp đỡ, anh ta sẽ chia sẻ số điện thoại của Por Kru cho tất cả phụ nữ già trẻ trong làng.
Khemjira và Jhettana đến trường đại học trong tình trạng thiếu ngủ. Khi đến trường, họ phải đợi xe và những người chưa đến. Không thể chịu được cơn buồn ngủ này nữa, Jhettana kéo Khemjira đi mua cà phê.
“Cho tôi gọi một ly Americano với extra shot*” Jhettana order trước
*cà phê mạnh gấp 3 lần bình thường
779Please respect copyright.PENANAGiaPlS8Nqu
“Vâng, còn bạn thì sao?”
“Cacao lạnh, làm ơn. Tôi muốn nó thật đậm đà nhá” Khemjira trả lời cùng với một cơn ngáp. Cậu cũng buồn ngủ, nhưng cà phê quá đắng đối với cậu.
Nghe xong, nhận viên pha chế mỉm cười với cậu, nhanh chóng chuẩn bị đồ uống cho họ.
Sau khi nhận được đồ uống, họ bước ra khỏi quán và ngồi xuống, nhìn các sinh viên khoá trên và các thành viên câu lạc bộ khác đi tới đi lui. Họ uống xong và bước lên xe.
Jhettana dẫn Khemjira đến chỗ ngồi gần cuối xe. Anh ngồi bên cửa sổ và để Khemjira ngồi cạnh lối đi vì sợ bạn mình có thể nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ trong chuyến đi.
Sau khi ngồi được một lúc, hai người không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ nữa. Cả hai gần như chìm vào giấc ngủ sâu ngay lập tức.
Khi xe đến trạm xăng, phục vụ như một điểm dừng chân nghỉ ngơi, Jhettana đột nhiên tỉnh dậy, cau mày nhìn xung quanh. Anh nhận ra con đường này không phải con đường mà mọi người thường đi. Nhìn thấy Khemjira còn đang ngủ, anh lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình để đến gần một thành viên cấp cao của câu lạc bộ và gọi tên cô trên thẻ tên cô ấy.
“Som, sao chúng ta lại đi theo con đường này?”
”Ồ, Jhet. À….Prez không muốn chúng ta đến quá muộn, nếu không chúng ta sẽ không có đủ thời gian cho các hoạt động. Sau khi bàn bạc với tài xế, anh ấy đề nghị đi đường tắt này. Anh ấy nói nó nhanh hơn.”
Jhettana cau mày sâu và nói:
“Nhưng con đường này rất nguy hiểm.”
Jhettana không nói dối. Con đường phía trước chẳng có gì ngoài rừng rậm bao quanh, không còn trạm xăng nào để dừng lại. Nó đầy những khúc cua gấp và những con đường hẹp, kỳ lạ. Anh ấy đã từng đi qua con đường này cùng với Por Kru, nhưng chỉ trong những trường hợp cấp bách. Por Kru sẽ tránh nó nếu không…
Bởi vì nó tràn ngập linh hồn.
Con đường này có thể dẫn họ đến nơi nhanh hơn con đường chính, nhưng cái giá phải trả là gì?
“Đã quá muộn để thay đổi bất cứ điều gì rồi, Jhet. Tôi sẽ bảo tài xế đi chậm lại, được chứ?” Som nở một nụ cười yếu ớt, cảm thấy lúng túng khi ở cạnh con trai của một chính trị gia cũng là nhà tài trợ chính cho hoạt động này. Họ đã đưa ra quyết định vào phút chót vào sáng hôm đó và không thông báo trước cho anh. Cô không ngờ rằng anh sẽ khó chịu đến thế.
Nhận thấy rằng việc thảo luận thêm sẽ khiến cho Som căng thẳng vô ích và khó có thể thay đổi lộ trình bây giờ, Jhettana gật đầu và đi mua đồ ăn nhẹ, lo lắng Khemjira thức dậy vì đói và muốn mình phải tỉnh táo sau chuyện này, bây giờ anh không thể ngủ được.
Khi chiếc xe tiến vào rừng, bầu không khí bắt đầu thay đổi. Jhettana bắt đầu nhìn thấy những bóng đen giống như con người hiện ra hai bên đường. Nhưng điều đáng lo hơn là chúng rất đông. Họ đuổi theo chiếc xe, nhảy lên bám vào nó.
Jhettana giật mình khi một trong những linh hồn trèo lên cửa sổ và dừng lại ngay trước mặt anh, dường như đang nhìn anh và Khemjira, người vẫn đang say ngủ. Những linh hồn khác bắt đầu tụ lại và áp sát vào cửa sổ của họ.
Jhettana dần ổn định tâm trí, đôi môi khẽ mấp máy khi đọc khatha, ánh mắt chăm chú nhìn vào bóng đen u ám trước mặt.
“Itisukhato arahangphuttho namophutthaya…*”
*Đây là khatha dùng để tỏ lòng tôn kính với thần linh bảo vệ nơi này. Nó cũng có thể được sử dụng để xua đuổi những linh hồn xấu.
779Please respect copyright.PENANAuaA8hVRPgJ
Bóng đen trước mặt anh bắt đầu rút lui, một số khác thì phóng đi, nhưng những khối mới liên tục xuất hiện. Jhettana tụng kinh khatha* suốt chặng đường, thầm biết ơn bản thân vì đã mua một chai nước lớn, nếu không cổ họng anh chắc chắn sẽ khô như sa mạc.
*Lời cầu nguyện thiêng liêng bằng tiếng Pali, các câu thần chú ma thuật khác.
779Please respect copyright.PENANAmN4fQVPEO7
Vào lúc đó, Jhettana không biết rằng có người đối diện anh ở bên kia xe đang nhíu mày, nhìn anh với vẻ vừa nghi ngờ vừa tò mò.
“Cậu ấy đang làm gì vậy? Đã lẩm bẩm một mình gần nửa tiếng rồi” Charnvit nghĩ.
Charnvit biết cả Jhettana và Khemjira vì họ là sinh viên năm nhất trong cùng một câu lạc bộ, nhưng họ không đặc biệt thân thiết với anh. Anh ngồi ở một lối đi cạnh họ nên anh nhìn rõ họ đang làm gì.
“Anh ấy hành động như một pháp sư trong những bộ phim kinh dị vậy.”
Sau đó, Charnvit liếc nhìn Khemjira, người đang ngủ say. Mặc dù không tin vào phép thuật nhưng anh thấy hành động của Jhettana có phần không đáng tin cậy.
Jhettana và Khemjira thân thiết nhưng Khemjira có vẻ ngây thơ. Rất có thể Khemjira đã bị Jhettana lừa. Charnvit nghĩ rằng anh nên tìm một lúc nào đó để cảnh báo cậu phải thận trọng khi ở gần Jhettana.
Ngay lúc đó, Jhettana, người đang đọc khatha, đã quên những câu chú của mình khi nhìn thấy hàng chục bóng đen cao chót vót lao ra khỏi khu rừng và bay lên cao bầu trời.
“Chết tiết…” Jhettana nguyền rủa trong sự hoài nghi.
Số lượng lớn “ngạ quỹ”* như vậy giữ ban ngày là điều mà Jhettana chưa từng trải qua trong đời.
*ma trong tín ngưỡng Phật giáo
779Please respect copyright.PENANAPBLE1kZAJh
Một tiếng hét chói tai vang lên bên tai anh, nhưng dường như không ai có thể nghe thấy.
“Họ” đang theo Khem.
Jhettana đổ mồ hôi khi anh nhanh chóng nhớ lại khatha bảo vệ của Por Kru và đọc lại nó một lần nữa. Tuy nhiên, nó không có tác dụng, không có hình bóng nào biến mất khỏi tằm mắt của anh. Một số thậm chí còn lao ra khỏi rừng, suýt va vào cửa sổ xe. Một ngạ quỹ đứng chắn đường đưa tay về phía chiếc xe. Jhettana giơ tay lên bảo vệ Khemjira và nhắm mắt ngay lập tức.
Mọi hành động đều nằm trong con mắt cảnh giác của Charnvit, người vẫn luôn đang cau mày.
Cái này có nghĩa là…
“Kétttttt”
“Có chuyện gì thế?”
Khi chiếc xe phanh gấp và bắt đầu chuyển hướng. Jhettana quyết định đứng dậy khỏi chỗ ngồi và loạng choạng đi về phía chỗ lái xe. Charnvit muốn đi theo nhưng bị một người bạn nắm chặt cánh tay khiến anh không cử động được. Tất cả những gì anh có thể làm là quan sát Jhettana.
Jhettana tiến về chỗ lái xe, nơi tài xế và trợ lý nằm bất tỉnh. Mắt người lái xe mở to vì sốc, miệng há hốc và chảy nưới dãi-dấu hiệu cho thấy linh hồn anh ta đã giật mình thoát ra khỏi cơ thể. Có lẽ do nhìn thấy một linh hồn đang bám vào kính chắn gió phía trước, thứ mà Jhettana nhìn thấy chẳng khác gì một cái bóng đen u ám có hình dạng người phụ nữ đang bị treo ngược.
Jhettana nhanh chóng tháo chiếc vòng cổ bùa hộ mệnh của mình và đeo nó quanh cổ người lái xe. Một tay anh giữ vững vô lăng, tay kia giơ lên cầu nguyện, cầu xin các vị thần rừng tha thứ và dẫn dắt linh hồn người lái xe hay khwan* trở về cơ thể anh ta. Sau đó Jhettana đọc một bài khatha mà anh ấy vừa nhớ.
*một thực thể vô hình tồn tại trong cơ thể con người từ khi sinh ra. Nó giống như “linh hồn” trong các nền văn hoá khác. Một người có nhiều Khwan trên cơ thể, nhưng quan trọng nhất là trên đầu. Người ta tin rằng, Khwan rời khỏi cơ thể, do ngạc nhiên hoặc sợ hãi, sẽ khiến người đó bị bệnh hoặc chết. Kết quả là, người ta phải thực hiện các nghi lễ để gọi Khwan trở lại.
779Please respect copyright.PENANAGaStVG2C55
“Sapphethawapisachewa alawakathayopiya.”*
*Đây là khatha dùng để xua đuổi ma quỷ.
779Please respect copyright.PENANA6aPNeDcFj3
Bóng đen u ám trước mặt hắn quằn quại một lúc rồi bị gió cuốn đi.
Thở hổn hển!
Trợ lý tài xế tỉnh dậy trước, nhìn thấy tình hình, anh ta hoảng hốt kêu lên. Anh ta bật dậy, giật lấy tay lái từ tay Jhettana và la hét đánh thức tài xế. Tài xế giật mình tỉnh dậy vì hoảng sợ. Họ cùng nhau từ từ cố gắng ổn định chiếc xe đang lắc lư và điều khiển nó về lại làn đường riêng.
Jhettana thở hổn hển trước khi lau mồ hôi trên mặt. Nghĩ rằng nguy hiển đã qua, anh quay lại chỗ ngồi của mình. Quyết định hỏi về chiếc vòng cổ bùa hộ mệnh, vật gia truyền của gia đình anh, được tài xế trả lại khi họ đến nơi.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy, Jhet?” Khemjira hỏi khi nhận ra Jhettana đã rời khỏi chỗ ngồi khi cậu thức dậy. Sau khi nghe tiếng huyên náo và la hét, Khemjira giật mình tỉnh dậy và nhận ra chiếc xe đang đổi hướng nguy hiểm và suýt lao ra khỏi đường.
Khemjira đoán Jhettana chắc hẵn đã đến chỗ người lái xe và làm gì đó bởi vì ngay sau đó, chiếc xe đã ngừng lắc lư và quay trở lại làn đường của nó.
“Tao sẽ kể mày nghe về chuyện đó khi chúng ta đến nơi.” Jhettana nói không muốn người khác nghe thấy và Khemjira gật đầu, nhường chỗ cho Jhettana ngồi nghỉ và đưa cho anh một chai nước.
“Mày là một vị cứu tinh.” Jhettana, người đã đọc khatha cho đến khi cổ họng khô khốc, cầm lấy cái chai và uống hết nó trong một lần. Khemjira nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào đầu bạn mình.
”Làm tốt lắm, Jhet.”
“Tao có cần sủa bây giờ không?”
Khemjira bật cười trước khi nhận được một cú đánh tinh nghịch vào đầu. Họ trò chuyện về những chuyện khác một lúc trước khi ngủ gật. Jhettana trấn an Khemjira rằng giờ họ đã qua khỏi nguy hiểm.
Trong suốt thời gian đó, mọi hành động hai người đều bị Charnvit theo dõi chặt chẽ.
Xe đến một ngôi làng ở Ubon Ratchathani vào buổi chiều muộn. Trưởng làng và một số dân làng mà Jhettana quen biết đã ra đón và giúp đỡ mọi người mang hành lý xuống.
Lợi dụng lúc không ai chú ý đến mình, Jhettana đi đến và muốn tài xế đưa lại chiếc vòng cổ bùa hộ mệnh.
“Đứa trẻ, phải cám ơn cậu rất nhiều vì sự giúp đỡ của cậu. Nếu không mọi chuyện đã trở nên tồi tệ.” Sorn nói khi đặt chiếc vòng cổ bùa hộ mệnh vào tay người chàng trai trẻ. Trợ lý tài xế đã kể lại sự việc người chàng trai trẻ này đã giúp ổn định chiếc xe và thậm chí còn đeo chiếc vòng cổ bùa hộ mệnh của chính mình vào người anh để bảo vệ.
Jhettana gật đầu, đeo lại chiếc vòng cổ rồi tò mò hỏi:
”Chú đã nhìn thấy những gì vậy? Chú có nhận ra rằng chú đã quá giật mình khi khwan rời khỏi chú không? Phải một lúc sau, cháu mới gọi lại được.” Nghe vậy, tài xế nuốt khan, lấy chiếc bùa Jatukham Rammathep trên cổ ra và siết chặt trong tay, giơ cao qua đầu như muốn cầu xin sự tha thứ trước khi mô tả linh hồn mình nhìn thấy.
“Chú nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục truyền thống Thái Lan, giống như trang phục của những nô lệ. Cô ấy bị treo ngược từ trên xe. Da cô ấy nhợt nhạt đến mức chú có thể nhìn thấy những đường gân. Tóc cô ấy dài, đồng tử nhỏ và đen. Môi nhếch lên một nụ cười tà ác.”
779Please respect copyright.PENANA8Opp5aJacl