Sau khi bôi thuốc, Por Kru đóng nắp lại rồi nhét hộp thuốc vào túi áo sơ mi, đứng dậy rời đi, bỏ lại Khemjira đang bối rối. Khuôn mặt cậu vẫn còn ửng hồng, và đôi môi mím chặt.
Por Kru lai đối xử với cậu rất tử tế nữa..
Khemjira lắc đầu và véo đùi mình để kiềm chế cảm xúc, biết rằng Por Kru sẽ sớm trở lại thái độ lạnh lùng và thờ ơ thường ngày với cậu.
Cậu không thể để mình bị cuốn vào những ảo tưởng như vậy. Sau khi tát má để lấy lại bình tĩnh, cậu đứng dậy và đi về phía cầu thang bên trái của ngôi nhà, định tắm lại trước khi đi ngủ...
Không hề biết rằng Jhettana đang trốn sau một chiếc bình nước lớn, cắn chặt tay và khóc nức nở trong khi Charnvit đang vỗ vai anh để an ủi.
Hai người bọn họ đã định nói với Khemjira rằng họ sẽ không trở về phòng ngủ đêm nay và nhắc nhở cậu khóa cửa. Tuy nhiên, họ không thấy Khemjira trong phòng và xuống tìm cậu và thấy toàn bộ cảnh tượng. Họ sợ lộ sự hiện diện của mình, vì vậy họ trốn sau chiếc lọ như thế này.
"Nếu Por Kru có tình cảm với Khem, thầy nên nói ra. Nếu sau này thầy phát hiện ra rằng tao thuyết phục Khem từ bỏ và đến Phong, thầy sẽ bỏ tao vào một cái bình đất và thực sự dìm chết tao,"
Jhettana càu nhàu trong khi Charnvit lắc đầu. Anh không phủ nhận rằng Por Kru có tình cảm với Khemjira - điều đó là hiển nhiên đối với bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng nhưng anh lắc đầu trước những suy nghĩ lố bịch của Jhettana. Anh ta là một người đàn ông đang sống. Làm sao anh ta có thể bị bỏ vào một cái bình đất và bị dìm chết? Bên cạnh đó, Por Kru không phải là một người vô lý đến vậy.
"Cậu bị ảo tưởng rồi," Charnvit lẩm bẩm với chính mình hơn là với Jhettana, người quay sang lại vì không nghe rõ anh nói gì.
"Há? Mày nói gì cơ?"
Charnvit đẩy kính lên và nhẹ nhàng đập con muỗi đang đậu trên đầu gối của Jhettana.
"Cậu đã sẵn sàng để đứng dậy chưa? Tôi chán phải đập muỗi cho cậu lắm rồi. Tại sao cậu lại mặc quần short ở đây?"
Nghe vậy, Jhettana trừng mắt nhìn anh ta.
"Được rồi, được rồi, được rồi! Dạo này mày càng ngày càng phiền phức đấy, biết không?!"
Khi sáng sớm, Trưởng huyện Chang, sau khi nghe tin từ Por Kru vào đêm hôm trước, đã đến nhà Por Kru để đưa con trai đi bệnh viện để điều trị thêm. Hai cha con đã đến thăm Por Kru trước khi rời đi:
"Tôi đã nhờ người điều tra. Có vẻ như Kla biết Jhet và Phong sẽ cùng nhau đi hội chợ ở chùa, nên anh ta đã phục kích họ, hy vọng sẽ làm cho Phong bị thương để nó không thể lên sân đấu quyền anh với cậu ta. Thật đáng xấu hổ.”
"Chúng tôi không thể bắt được hắn vì không có bằng chứng, và các nhân chứng tại hiện trường thậm chí còn không nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua", người đứng đầu nói với vẻ thất vọng rõ ràng.
Parun ngồi im lặng lắng nghe mà không phản ứng gì vì có vẻ như ông trưởng huyện chỉ muốn trút giận. Không có bằng chứng, không còn cách nào khác ngoài việc bỏ qua.
Các nhân chứng khẳng định họ không nhớ bất cứ điều gì, không phải vì họ quên mà có thể là vì họ đã bị ma thuật làm cho mù quáng ngay từ đầu.
"Tôi đã bảo nó không được đi xa nhà và nghe lời như cậu nói, nhưng nó vẫn nhất quyết ra ngoài. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào đêm khuya như vậy", ông nói tiếp, liếc nhìn con trai mình người đang ngồi bên cạnh ông với hai tay chắp lại. Tuy nhiên, ánh mắt của Pukkaphong dường như liên tục tìm kiếm ai đó.
Parun quan sát ánh mắt của Pukkaphong, đặt tách cà phê xuống, gật đầu và trả lời bảng giọng bình tĩnh:
"Trưởng huyện, đừng lo lắng. Chỉ là sốt thông thường thôi. Ông nên đưa cậu ấy đi khám bác sĩ."
Ông cám ơn Por Kru vì sự giúp đỡ của anh trước khi nhanh chóng đuưa con trai đến bệnh viện.
Pukkaphong muốn tạm biệt Khemjira và xin số điện thoại của cậu trước khi rời đi, nhưng có vẻ như Khemjira không có ở đó. Anh ta không dám hỏi Por Kru Parun, vì vậy cuối cùng, anh ta phải rời đi.
Sau khi hai người đó rời đi, Jhettana, Khemjira và Charnvit đi ra từ khu rừng phía sau nhà Parun, mang theo một túi nấm sò lớn.
Ban đầu, Jhettana không hiểu tại sao Por Kru đột nhiên muốn ăn tom yum với gà và nấm sò vào sáng hôm đó. Anh sai họ vào rừng để tìm nầm.
May mắn thay, họ không gặp Prai, con lợn rừng, vì họ không phải đi quá sâu để thu thập một túi đầy.
Khi họ quay lại và thấy xe của Pukkaphong chạy song song với xe của trưởng huyện Chang ra khỏi nhà, họ mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra và chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc trước Por Kru...
Nhưng Khemjira, người không biết gì về tình hình, đã bày tỏ sự hối tiếc khi thấy Pukkaphong đã rời đi. Cậu nhớ lại khoảnh khắc anh nắm tay cậu, dẫn cậu chạy trốn khỏi băng đảng vào đêm đó và nhận ra rằng cậu vẫn chưa cảm ơn anh.
"Phong đã đi rồi. Tao chỉ muốn nấu cho anh ấy chút canh thôi."
Nghe vậy, Jhettana, người đang rửa nấm trong chậu gần đó, nhìn cậu với vẻ lo lắng vì anh không chắc Por Kru, người đang đọc báo ở bàn ăn phía sau họ, có nghe thấy hay không. Anh nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Nhưng tất nhiên, Por Kru đã để nghe rồi.
Sau khi ăn xong, Por Kru dẫn Jhettana, Khemjira và Charnvit vào phòng chứa đồ để giúp chọn đồ chơi cũ vẫn còn tốt từ một tủ kính lớn.
Chúng sẽ được đặt trong các thùng nhựa để trao cho đại diện của một trại trẻ mồ côi sẽ đến thăm ngôi làng vào sáng hôm đó.
Những món đồ chơi trong tủ là những món mà ông nội của Parun đã mua cho. Tuy nhiên, Parun không mấy hứng thú với việc chơi những món đồ chơi trẻ em thông thường khi còn nhỏ; thay vào đó, cậu thích sưu tâm chúng hơn. Kết quả là, nhiều món đồ chơi vẫn còn trong tình trạng mới.
Anh đã do dự trong nhiều năm về việc phải làm gì với những món đồ chơi này. Anh coi chúng như kỷ vật của ông nội và cảm thây gắn bó về mặt tinh cảm với chúng vì anh đã giữ chúng trong nhiều năm. Tuy nhiên, một phần khác trong anh không muốn gắn bó với những tài sản vật chất này.
Cuối cùng, anh quyết định đã đến lúc phải tặng chúng rồi.
"Có ai muốn quyên góp thứ gì không?" Por Kru hỏi.
Charnvit, nhớ rằng minh có một cuốn sổ tay mới chưa sử dụng và một hộp đồ dùng văn phòng phẩm, suy nghĩ mình sẽ tặng chúng. Trước đó, anh đã để sổ tay và bút chì ở nhà và đã mua những cuốn mới để dùng khi cần, nhưng giờ anh không còn dùng đến chúng nữa.
Jhettana có nhiều điện thoại để chơi game, nhưng anh chỉ mang theo hai chiếc. Gần đây, anh không chơi game nhiều, vì vậy anh nhanh chóng theo Charnvit ra ngoài để đóng góp.
Khemjira chẳng có gì ngoài tám con búp bê mà cậu nhận được đêm hôm trước. Cậu quyết định tặng bảy con và giữ lại một con cho mình. Với suy nghĩ đó, cậu cũng chạy theo Jhettana.
Không lâu sau, cả ba quay lại và đặt đồ của mình vào một cái thùng, cùng với đồ quyên góp của Por Kru.
Parun nhìn bảy con búp bê mũm mĩm của Khemjira với ánh mắt vô hồn trước khi đóng nắp thùng và bảo một học trò mang nó xuống cầu thang.
Đúng lúc đó, xe bán tải của trưởng làng dừng lại trước nhà. Por Kru đã gọi điện cho ông trước đó để cử người đến đón họ. Por Kru ngồi cạnh tài xế trong khi ba học trò, sau khi chất thùng quyên góp lên xe tải, nhanh chóng nhảy lên phía sau.
Khi đến hội trường cộng đồng của làng, Por Kru, mặc áo sơ mi cổ tàu màu xám đen với tay áo xăn lên, để lộ hình xăm Hah Taew Yantra trên cánh tay trái và hình xăm Chat Phet Yantra trên cánh tay phải, cả hai đều mang ý nghĩa may mắn và bảo vệ. Trên cổ tay trái, anh đeo một chiếc vòng tay bằng đá đen và một chiếc Takrut bằng da hổ mà ông nội đã tặng cho anh.
Và thứ không thể thiếu là kính râm của anh. Nhiều người có thể tự hỏi tại sao Por Kru luôn đeo chúng mỗi khi ra khỏi nhà. Có hai lý do chính: một là mắt của Por Kru nhạy cảm với ánh sáng, có thể là do thói quen ngủ không đều đặn của anh, và không muốn phụ nữ nhìn vào mắt mình vì điều đó thường dẫn tới rắc rối.
Một số người thậm chí còn đi xa đến mức xâm chiếm nhà của anh. Jhettana thề rằng đây không phải là lời nói dối.
Vào trong hội trường, Por Kru trao tiền quyên góp và một ít tiền cho đại diện của trại trẻ mồ côi như anh đã làm nhiều lần trước đó. Đại diện của trại trẻ mồ côi sẽ đến đây để thu tiền quyên góp của dân làng chỉ hai hoặc ba tháng một lần.
Sau đó, họ chụp ảnh. Nhiếp ảnh gia là một trong những đại diện của trại trẻ mô côi. Mặc dù họ đã yêu cầu Por Kru chụp ảnh mỗi lân họ đến, nhưng họ muốn chụp thêm một bức nữa như thể muốn làm thành một bộ sưu tập.
Jhettana, Khemjira và Charnvit được gọi vào khung hình. Jhettana liếc nhìn Por Kru và nhanh chóng đẩy Khemjira đứng cạnh anh. Khemjira bị bất ngờ, nhẹ nhàng đập mũi vào cánh tay Por Kru.
"Con xin lỗi," Khemjira nói, nhắm chặt mắt lại vì sợ bị mắng. Tuy nhiên, Por Kru chỉ liếc nhìn cậu và bảo cậu đứng cho đàng hoàng. Khemjira sau đó quay sang Jhettana với vẻ mặt tức giận và giẫm lên chân anh. Jhettana gần như hét lên vì đau đớn, nhưng Charnvit, đứng cạnh anh, nhanh chóng bịt chặt miệng Jhettana. Đúng lúc nhiếp ảnh gia nhấn nút chụp...
Sau đó, bốn người đi đến nhà bà Si, đến nơi đã thấy bà đang làm đồ tráng miệng trong bếp, khói trắng và mùi thơm ngọt ngào của bánh khọt lan tỏa ra phía trước nhà.
Por Kru, Khemjira và Charnvit đợi bên ngoài, để Jhettana vào gọi bà Si. Chẳng mấy chốc, bà đi ra, cùng với Jhettana mang theo một khay đồ tráng miệng mới làm.
378Please respect copyright.PENANA0UHpif2OHv
"Đến đây, đến đây ngồi vào trong nhà. Có quạt mát và ăn một ít món tráng miệng nào," Bà Si mời họ bằng phương ngữ lsan, ra hiệu cho họ vào trong nhà ngồi.
Sau khi được phép, Khemjira và Charnvit cởi giày và đi theo Por Kru vào bên trong.
Parun ngồi xuống chiếc ghế nhựa mà Jhettana đã đặt cạnh bà Si trong khi những người khác tụ tập quanh chiếc bàn gỗ thấp trên sàn. Trước mặt họ là một khay khanom tan, vẻ ngoài và mùi thơm có vẻ rất ngon.
"Ta vừa làm xong những thứ này và đang nghĩ đến việc nhờ Trưởng làng mang chúng đến nhà Por Kru vào ngày mai. Có chuyện gì khiến cậu đến đây vậy?"
Por Kru, người đã tháo kính râm ra và treo lên cổ áo sơ mi, trả lời bằng phương ngữ tương tự với giọng nói trầm ấm.
"Chúng tôi mang theo một số đồ chơi quyên góp cho bọn trẻ. Tôi nghe trưởng làng nói rằng bà không khỏe nên tôi dẫn mấy người này đến thăm."
Bà Si gật đầu, ánh mắt sáng ngời, một người già không có con cái để chăm sóc như bà, tự nhiên sẽ vui mừng khi có người quan tâm.
378Please respect copyright.PENANAb4wlZMkTd7
Ngay sau đó, một tay đưa ra đặt đĩa của mình, vẫn còn vài miếng vào trước mặt Khemjira mà không thèm nhìn cậu.
Jhettana, nhìn thấy cử chỉ xấu hổ của Khemjira, định lấy một ít cho mình, nhưng trước khi anh kịp làm vậy, Khemjira đã quýnh nhẹ vào tay và cánh tay anh, đẩy chiếc đĩa ra và rít lên như một chú mèo con:
"Cái đĩa này là của tao!"
Bà Si cười trìu mến và bảo mọi người đợi thêm một chút nữa, một mẻ hấp khác sắp xong rồi. Bà sẽ cho vào túi để mọi người mang về.
Mặc dù Khemjira đã đe dọa Jhettana như vậy, nhưng cuối cùng, họ đã chia sẻ và ăn cùng nhau. Khemjira nhai nhòi nhét món tráng miệng cho đến khi má cậu phồng lên; cậu chưa bao giờ nếm thử món khanom tan nào ngon như của bà Si trước đây.
Parun vô tình nhìn vào đôi má phồng lên như thỏ của Khemjira, và cảm thấy một cảm giác nhột nhột trong lồng ngực, vì vậy anh quyết định ngừng nhìn. Khi anh quay lại và bắt gặp ánh mắt của bà Si, anh nhanh chóng nhặt kính râm lên và đeo lại, nói rằng anh sẽ giúp làm xong chiếc giỏ đựng lúa bằng tre mà bà Si đã giao trước khi đi.
378Please respect copyright.PENANAf9iZhrXlSR
Sau đó, anh lập tức đứng dậy và đi đến ngồi trên đống rơm tre bên ngoài nhà.
Những người còn lại quyết tâm giúp quét nhà, lau sàn và đổ đầy bình nước trong tủ lạnh cho bà Si trước khi rời đi.
Khi họ làm xong, bà Si gọi Khemjira vào bếp, đưa cho cậu một túi bột Khanom Tan, nhìn ra phía trước nhà rồi quay lại nói với cậu:
"Hāy nghe lời bà, con trai, bà đảm bảo đó là lời khuyên tốt..."
Khemjira đứng lắng nghe, mặt đỏ bừng và lấm tấm mô hôi.
Sau khi trở về nhà Por Kru, Jhettana nhận thấy Khemjira im lặng một cách bất thường và liên tục liếc nhìn Por Kru. Khi đã vào phòng ngủ, cậu có vẻ như chìm đắm trong suy nghĩ suốt thời gian đó.
Cuối cùng, Jhettana không thể kìm nén sự tò mò của mình và hỏi:
"Này Khem, có chuyện gì thế? Từ lúc chúng ta về đến giờ, mày cư xử rất lạ."
Khemjira nhìn Jhettana và cuối cùng quyết định chia sẻ mọi chuyện với anh, từ chuyện xảy ra đêm qua cho đến những gì bà Si đã kể cho cậu.
Khemjira không thể thoát khỏi Por Kru, dù là trong quá khứ hay cuộc sống hiện tại.
"Đừng giận tao," Khemjira nói với vẻ u ám.
Jhettana nhanh chóng đứng dậy khỏi giường của mình để ngồi cạnh bạn mình, nhẹ nhàng vuốt tóc bạn để an ủi, và nói, "Tao không giận mày đâu. Hai người được ghép nối liên quan chặt chẽ với nhau, mày biết không? Và tao thấy tối qua Por Kru là người ra tay trước!"
Miệng Khemjira há hốc vì sốc, và cậu dậm vào chân bạn mình với khuôn mặt đỏ bừng.
"Mày nghe lén à? Như thế là không hay đâu, Jhet!"
Charnvit, người đang cầu nguyện, muốn đứng dậy và đuổi Jhettana ra khỏi phòng vì anh cũng bị mắng lây.
"Quên chuyện đêm qua đi. Những gì bà Si kể với mày thú vị hơn. Tao hơi sốc khi bà ấy hiểu được những chuyện như thế này", Jhettana nói, ám chỉ đến tình yêu giữa hai người đàn ông.
Bà Si đã hỏi Khemjira rằng tình cảm của anh dành cho Por Kru có phải là tình cảm lãng mạn không và khuyên Khemjira nên làm gì.
Jhettana biết rằng bà Si yêu Por Kru như cháu ruột của mình và lo lắng rằng anh vẫn chưa kết hôn, có thể là vì bà không muốn Por Kru phải cô đơn như bà. Vì vậy, bà đã khuyến khích Khemjira hāy nghe theo tiếng gọi của trái tim và lên tiếng để cậu không phải hối tiếc như bà Si, người đã mất đi tình yêu của mình khi bà còn trẻ. Nếu Por Kru có người chăm sóc thì bà Si cảm thấy mình có thể chết trong thanh thản.
"Mày muốn bắt đầu ngay bây giờ không? Tao sẽ ở đó để hỗ trợ tinh thần cho mày. Đừng sợ", Jhettana nói.
Nước mắt Khemjira tuôn rơi, cậu biết ơn vì Jhettana đã hiểu và không phán xét sự bất lực của cậu trong việc rời khỏi Por Kru. Khemjira gật đầu, quyết tâm làm theo lời khuyên của bà Si.
Charnvit cảm thấy không thoải mái, một sự khó chịu không thể giải thích được thúc đẩy anh nói với Khemjira rằng đó không phải là một ý kiến hay, nhưng anh không muốn làm cậu nản lòng.
Cuối cùng anh miễn cưỡng thuận theo dòng chảy và thấy mình đang ẩn núp sau cùng một trụ nhà với Jhettana.
Lúc này đã rất muộn, và Khemjira nghĩ rằng Por Kru hẳn đã đi ngủ, nên cậu bước đến cửa phòng ngủ của Por Kru, chắp tay lại và đọc bài khatha mà bà Si đã đưa cho cậu:
"Nametta mokaruna phutthaprani thayindi yaendu duaynamophutthaya."*
*"Đây là một khatha được gọi là "Nâng cao mức độ phố biển Khatha", nó được cho là giúp ích cho người tụng kinh trong cuộc sống và tình yêu.
378Please respect copyright.PENANA5Rjxeywtxr
Sau đó, cậu lấy ra một hộp phấn lạnh từ dưới cánh tay. Thực ra, Khemjira đã định dùng phấn rôm trẻ em thông thường, nhưng vì hết sạch nên cậu chuyển sang dùng phấn lạnh. Cậu đổ một ít vào tay trái, dùng ngón trỏ của tay kia xoay tròn ba vòng, hít một hơi thật sâu và thổi về phía cửa phòng ngủ của Por Kru.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng ngủ mở ra. Khuôn mặt Por Kru, vốn nhợt nhạt, giờ còn nhợt nhạt hơn vì bột. Khemjira đứng sững lại khi giọng nói của Jhettana yếu ớt lọt vào tai cậu:
"Charn, chạy đi!"