Jhetana đã để ý thấy luồng khói trắng cao ngang hông đang bao quanh Por Kru một lúc trước. Hai người là hai người hầu song sinh tên là Ake và Thong, những người mà Por Kru đã chăm sóc.
Trên thực tế, Ake và Thong từng là những người hầu của Sake, ông nội của Por Kru. Khi ông qua đời, Por Kru đã tiếp quản trách nhiệm chăm sóc hai linh hồn này thay vì đáng ra anh nên thả họ ra.
Khi còn nhỏ, Jhettana có thể nhìn thấy linh hồn rõ hơn bây giờ, vì vậy anh nhớ hai người trông như thế nào. Lần đầu tiên họ gặp nhau, anh ngồi xuống và trò chuyện với họ trong một thời gian dài, chỉ nhận ra họ là ma khi Por Kru đuổi họ đi, và họ biến mắt ngay trước mắt anh.
Hồi đó, Jhettana rất gắn bó với Ake và Thong. Mặc dù biết họ là ma, nhưng anh vẫn thường gọi họ và thường xuyên đi chơi cùng nhau. Điều này dẫn đến những hành vi kỳ lạ trong mắt những người khác khi thấy anh nói chuyện hoặc chơi một mình mọi lúc mà không chú ý với những người bạn khác của anh. Đó là vì Ake và Thong luôn nói cho anh biết ai có ý định tốt hay xấu đối với anh, và hầu hết là xấu. Họ ghen tị với sự giàu có của anh hoặc có ý định sử dụng anh như một bước đệm để đạt được mục tiêu cao hơn.
Cuối cùng, Jhettana trở thành một cậu bé ít nói và không giao tiếp với bất kỳ ai. Bố mẹ anh, lo lắng cho tương lai của anh nên đã nhờ Por Kru giúp điều chỉnh hành vi của anh, vì họ quá bận rộn với công việc để tự mình chăm sóc con trai mình.
Por Kru đã thực hiện một nghi lễ để đóng con mắt thứ ba của Jhettana để anh không còn nhìn thấy các linh hồn nữa. Điều này có nghĩa là Jhettana sẽ không còn có thể nhìn thấy Ake và Thong nữa. Jhettana mười hai tuổi đã trải qua nghi lễ và khóc vì đau buồn.
Cuối cùng, Por Kru cảm thấy thương hại và thay đổi nghi lễ. Hóa ra Jhettana vẫn có thể nhìn thấy ma quỷ và linh hồn, nhưng chỉ ở dạng mơ hồ và không rõ ràng, và không thể giao tiếp với họ.
Cho đến ngày nay, Jhettana vẫn cảm thấy Ake và Thong luôn quanh quẩn bên cạnh, bảo vệ và trông chừng anh và bạn bè anh. Mặc dù họ không còn nói chuyện với anh ấy như trước nữa, anh vẫn hài lòng với sự hiện diện im lặng của họ.
Trong lúc đang chìm đắm trong suy nghĩ, Por Kru đột nhiên cầm lấy chiếc kính râm kẹp trên cổ áo sơ mi, đeo vào và đứng dậy.
Jhettana nghĩ Por Kru muốn về nhà nên đứng dậy đi theo, vô tình khiến Charnvit, người đang ngồi xem trận đấu, cùng đứng dậy. Tuy nhiên, Por Kru ra hiệu bằng tay bảo họ ngồi xuống.
"Thầy định đi đâu?" Jhettana chớp mắt hỏi. Por Kru trả lời mà không quay lại nhìn anh, "Ta đi mua oliang*."
*thường gọi là cà phê đá kiểu thái, là một loại đồ uống phổ biến của Thái Lan.
441Please respect copyright.PENANAkxEAyS5zwd
"Thầy đi một mình à, Por Kru? Bên ngoài trời nóng lắm. Con đi mua giúp thầy nhé?" Jhettana đề nghị, nhưng Por Kru lắc đầu từ chối.
"Ta sẽ tự đi." Nói xong, anh quay người bước đi, không cho cho Jhettana có cơ hội nói thêm điều gì. Điều đó khiến Jhettana cau mày, nghiêng đầu và nhìn thầy mình rời đi trong sự bối rối.
Mặc dù Por Kru thường tự mình làm mọi việc khi anh ấy ở một mình, nhưng khi học trò của anh đề nghị làm điều gì đó cho anh thì anh chưa bao giờ từ chối lòng tốt của họ.
Thật hiếm khi thầy ấy khăng khăng làm điều gì đó một mình như thế này.
Hoặc có thể là..
"Charn-"
"Tôi không đi đâu. Cứ ngồi yên và để thầy ấy yên đi."
Jhettana cũng định mang Charnvit theo Por Kru, nhưng Charnvit đã đoán trước được ý định của anh.
Bực mình vì câu trả lời, Jhettana định phản đối, nhưng rồi anh nhớ ra Charnvit đã mua một ít chuối nướng mà anh thích. Với điều đó, anh bình tĩnh lại và lặng lẽ ăn chúng.
Bên ngoài, mặt trời quả thực thiêu đốt như Jhettana đã nói.
Parun đi ngang qua một quán cà phê truyền thống cho đến khi anh dừng lại trước một quầy bán sinh tố...
Có vẻ như anh ngày càng trở nên bốc đồng hơn.
"Cậu đã mua xong những thứ cần chưa?" Giọng của Parun vang lên phía trên đầu Khemjira, khiến cậu giật mình khi cậu nhanh chóng nhìn lên. Pukkaphong cũng ngạc nhiên không kém, không để ý đến lúc người kia đến.
"P…Por Kru."
Parun cúi đầu xuống và nhíu mày nói: "Ta đang hỏi ngươi đó.”
"V-Vâng. Đây, Phong."
Pukkaphong nhìn Por Kru và Khemjira, trong lòng cảm thấy đau nhói, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc lấy ly sinh tố dưa hấu từ tay Khemjira. Bây giờ 'người ấy' của Khemjira đã đến, một người như anh nên tránh sang một bên.
"Cảm ơn Khem. Gặp lại sau nhé," Pukkaphong nói. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, anh cảm thấy buộc phải nhẹ nhàng đưa tay lên và xoa tóc Khemjira, mỉm cười trước khi cúi đầu chào tạm biệt Por Kru.
"Tôi xin phép đi trước, Por Kru. Cha tôi và tôi sẽ đến thăm anh sau."
Sau khi Pukkaphong rời đi, Khemjira nhìn lên Por Kru và hỏi:
"Chúng ta đi thôi chứ ạ?"
Parun nhìn mái tóc hơi rối của cậu với vẻ mặt khó hiểu ẩn sau cặp kính râm tối màu, cảm thấy một cơn bão cảm xúc bên trong mà anh ước mình có thể giải tỏa.
Nhưng không có sách Phật giáo nào để đọc và anh không thể thiền định ngay tại đó.
Cuối cùng, anh giơ tay vuốt mái tóc nâu tự nhiên của Khemjira, giả vờ không để ý đến ánh mắt của Khemjira, trông như thể cậu vừa nhìn thấy ma giữa ban ngày.
"Tao muốn uống oliang."
Khuôn mặt Khemjira lập tức đỏ bừng vì nóng, cậu nhanh chóng gật đầu, đi theo Por Kru để mua oliang. Cậu lén lút chạm vào chổ mà Por Kru vừa chạm vào với trái tim đập thình thich trước khi thở dài nhẹ nhõm.
Por Kru luôn mang lại cho cậu hy vọng. Cậu mệt mỏi vì phải liên tục kiểm soát suy nghĩ của mình.
Jhettana và Charnvit đã đợi một lúc thì thấy Por Kru quay lại với một túi oliang, theo sau là người bạn thân của mình mang theo một túi sữa ướp lạnh hương salak*.
*Là một loại quả ở Indonesia tên là quả Rắn (khá giống Mây thái), với hương vị từ ngọt như đường (Salak Gula Pasir), chua ngọt như bưởi (Salak Getih) và chua như dứa (Salak Nanas).
441Please respect copyright.PENANA1wzQycVk1H
Cảnh tượng đó khiến Jhettana mím môi để kiềm chế sự phấn khích, gần như vỗ vào đầu gối vì anh đã đoán đúng.
Nhưng anh không dám..
Ngoài ra, Khemjira còn mang về thêm hai túi trà đá vì Por Kru đã mời cậu uống, nên cậu quyết định mua thêm một ít cho Jhettana và Charnvit nữa.
Sau khi xem trận đấu quyền anh thêm một lúc nữa, Trưởng huyện Chang đã đến để thảo luận công việc như đã thỏa thuận trước đó với Por Kru. Đó là về việc lấp đặt một tháp mạng điện thoại di động, điều này sẽ sớm giúp việc liên lạc của dân làng trong khu vực của Por Kru trở nên thuận tiện hơn nhiều.
Sau khi cuộc nói chuyện kinh doanh kết thúc, tất cả mọi người đều về nhà. Jhettana vừa đỗ xe thì
Chai-ya và Kaew đến lấy xe về, mang theo món khanom tako* mà bà Si đã làm.
*Khanom Tako là món tráng miệng truyền thống của Thái Lan làm từ bánh pudding dừa. Nó thường được gói trong lá hoặc lá chuối và ăn kèm với nước sốt ngọt
441Please respect copyright.PENANAA4hM9MJdPC
Đối với bữa tối hôm nay, Khemjira đã mua một ít pad Thái tôm từ hội chợ vi nó trông sạch sẽ và rất ngon miệng. Thêm vào đó, họ cho một phần ăn khá đầy đủ, vì vậy không cần phải nấu bất cứ thứ gì khác.
Sau khi ăn xong cả món mặn và món ngọt, mọi người đều đi làm việc của mình. Hôm nay, Jhettana và Charnvit được nghỉ thực hành thiền định thường lệ, vì vậy họ đã lên kế hoạch dành cả đêm để xem phim với Khemjira. Trước khi quay trở lại nhà Por Kru, họ dừng lại để mua một ít đồ ăn nhẹ để nhâm nhi trong lúc xem phim.
Trong khi đó, sau khi chia tay các học trò, Parun bước vào phòng thiền để thiên định và suy ngẫm kỹ càng về những sự kiện đã xảy ra trong vài ngày qua.
Nguyên nhân của mọi chuyện là gì và mọi chuyện bắt đầu từ khi nào?
Tại sao có vẻ như mình càng cố trốn thoát thì lại càng bị cuốn vào? Càng đẩy ra thì càng thấy khó chịu hơn khi thấy cậu ấy thực sự bắt đầu xa lánh mình.
Có phải vì những ký ức từ kiếp trước vẫn còn đọng lại trong mình, hay là vì thương hại cậu?
Có thể đó là câu trả lời hoặc không.
Bây giờ, đôi lông mày nhíu lại của anh từ từ giản ra.
Thời gian sẽ là người đánh giá điều đó.
Nhưng trước khi đạt đến điểm đó, tốt nhất là giải quyết những vấn đề phát sinh từ cuộc sống trước đây của họ.
Đến tận khuya hôm đó, sau khi xem hai bộ phim, Jhettana và Charnvit chuyển từ giường của Khemjira sang giường của họ.
Cánh cửa gỗ của phòng ngủ lại bị đẩy ra một lần nữa, và lần này, Parun không quên niệm chú để đảm bảo Jhettana và Charnvit ngủ ngon như trước. Tuy nhiên, phải mất nhiều thời gian hơn vì sức mạnh tinh thần của hai học trò, được mài giũa qua quá trình rèn luyện hàng ngày, đã trở nên mạnh mẽ hơn đáng kể.
Những nỗ lực của anh trong việc dạy dỗ họ không phải là vô ích.
Anh bước lại gần Khemjira, ngồi xuống cạnh giường, đưa tay lên đặt lên đầu Khemjira và thầm đọc một câu khatha trước khi cúi xuống thổi một hơi nhẹ vào thái dương cậu.
Sau một lúc, Khemjira, người đang mơ về Por Kru, mở mắt ra. Khi mắt cậu thích nghi với bóng tối trong phòng, chúng dần mở to, và đôi môi cậu hé mở ngạc nhiên khi nhìn thấy Por Kru đang ngồi bên cạnh mình.
"Por Kru..."
"Đi theo tao," Por Kru nói với giọng nhỏ nhẹ, ra lệnh trước khi đứng dậy và bước ra khỏi phòng, khiến Khemjira cũng đứng dậy và đi theo với cảm giác bối rối.
Por Kru dẫn Khemjira vào bếp và bảo cậu chuẩn bị hai món ăn đơn giản: canh trứng và cá muối chiên với cơm nóng hổi. Sau đó, cậu mang khay thức ăn theo Por Kru lên nhà.
Lúc này, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn lồng trên tay Por Kru dẫn đường. Khemjira đi theo anh đến cửa một căn phòng ở cánh phải của ngôi nhà, một khu vực mà Jhettana đã nghiêm cấm cậu không bao giờ được vào.
Bầu không khí ở đây lạnh lẽo đến mức không chào đón.
Phía trên cánh cửa treo một tấm vải yantra màu đỏ được khắc bằng tay. Chỉ cần nhìn vào cánh cửa, trái tim Khemjira đã run lên vì một nỗi sợ hãi không thể lý giải, tự hỏi tại sao Por Kru lại đưa cậu đến đây.
Parun dường như cảm nhận được sự lo lắng của Khemjira nên quay lại nhìn dáng người mảnh khảnh của cậu, đang cúi đầu và run rẫy.
"Ngẩng đầu lên," anh ra lệnh, nhưng Khemjira vẫn ngoan cố không chịu tuân thủ. Cuối cùng, anh phải dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, để ánh đèn lồng chiếu rõ khuôn mặt cậu.
Ta thậm chí còn chưa làm gì cả, thế mà cậu ấy đã khóc.
Thái độ của Parun dịu lại khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Khemjira, và anh nói với một giọng trầm êm dịu:
"Tao ở ngay đây. Sao mày phải sợ điều gì chứ?"
"Hít thở thật sâu. Tập trung."
Khemjira chớp mắt để xóa đi những giọt nước mắt, hít thở chậm rãi và ổn định tâm trí theo lệnh của Por Kru.
Parun nhẹ nhàng lẩm bẩm khi thấy thái độ ngoan ngoãn của Khemjira như thể đang thầm khen ngợi cậu đã làm tốt. Sau đó, anh nhẹ nhàng lau nước mắt của Khemjira trên đôi má thanh tú của cậu bằng đầu ngón tay. Khemjira giật mình, mắt mở to, trước khi cậu nhanh chóng cúi đầu lần nữa.
"Con xin lỗi", Khemjira nói, cảm thấy tội lỗi vì thiếu nhận thức về tình hình, xen lẫn cảm giác xẩu hổ, không biết cảm xúc này mạnh mẽ hơn.
“Vào đi."
Khemjira nuốt nước bọt trước khi bước vào căn phòng phía sau Por Kru.
Por Kru đặt chiếc đèn lồng xuống sàn và hướng dẫn Khemjira đặt khay thức ăn ở phía đối diện và ngồi xuống, để ánh sáng từ đèn lồng ngăn cách họ với khay thức ăn.
Por Kru đi lang thang đâu đó trong phòng. Khemjira nhìn quanh để quan sát căn phòng. Mặc dù tầm nhìn của cậu bị mờ, cậu đoán rằng đây hẵn là một phòng chứa đồ.
Không lâu sau, Por Kru quay trở lại với một chiếc bình đất sét khắc những ký tự thiêng liêng, được niêm phong bằng một miếng vải yantra màu đỏ. Anh đặt nó gần khay thức ăn và ngồi xuống cạnh Khemjira.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy chiếc bình ở phía bên kia của chiếc đèn lồng, một cơn sợ hãi dâng trào trong lồng ngực Khemjira, dữ dội đến mức cậu nghĩ đến việc bỏ chạy. Nhưng cậu đã bị Por Kru ngăn lại, anh giơ cánh tay lên chặn cậu lại, khiến cậu không thể di chuyển.
Khemjira ngay lập tức biết được ai đang bị mắc kẹt bên trong cái bình đó.
Những ký ức kinh hoàng chôn sâu trong tâm trí lại trỗi dậy, và nỗi sợ hãi mà chúng mang lại khiến Khemjira muốn hét lên thật to.
Nhưng trên thực tế, Khemjira không thể kêu lên, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bình đất sét, hơi thở run rẫy, không đều đến mức nghe rất đau lòng.
Không bị Khemjira phát hiện, Por Kru tiến lại gần và ngồi sau cậu. Bàn tay ấm áp của anh vỗ nhẹ vào đầu cậu và sau đó vuốt ve nhẹ nhàng theo nhịp điệu ở lưng cậu như thể muốn xua tan nỗi sợ hãi của cậu.
"Bình tĩnh nào."
"Tao ở ngay đây."
Khemjira nắc lên rồi từ từ gật đầu với đôi mắt đẫm lệ.
Bàn tay lạnh ngắt của cậu mạnh dạn nắm lấy bàn tay dày, giữ chặt, tìm kiếm hơi ấm từ lòng bàn tay để xoa dịu tinh thần trước khi cậu được đáp lại.
Cử chỉ này thu hút toàn bộ sự chú ý của Khemjira về phía Por Kru.
"Hãy nghe tao nói cho kỹ. Đây là điều mày phải làm."
"Số phận của mày trong kiếp này quá lớn, không ai có thể thay đôi được. Jhet không làm được, Charn cũng vậy, và ngay cả tao cũng vậy."
"Về kẻ thù nghiệp chướng liên quan đến gia đình mày, tao có thể không giúp được nhiều, nhưng với Cha-yod, ta có trách nhiệm phải chia sẻ với mày."
"Ít nhất, nếu chúng ta có thể giải phóng nó, những gì nặng nề có thể trở nên nhẹ nhàng hơn."
"Mày có hiểu tao đang nói gì không?"
Khemjira chậm rãi gật đầu. Trái tim cậu, vốn tràn đầy hy vọng, lập tức héo úa khi cậu nhận ra rằng Por Kru đã làm tất cả những điều này chỉ vì cảm giác có trách nhiệm với quá khứ, không hề có cảm xúc nào khác.
Nhưng ít nhất Por Kru đã hành động với ý định tốt đối với cậu, mặc dù cậu chỉ là người đến để nhờ anh giúp đỡ, không phải là một học trò mà anh phải bảo vệ và chăm sóc. Tuy nhiên, Por Kru vẫn dành lòng trắc ẩn cho cậu.
Khemjira hít một hơi thật sâu trước khi nhẹ nhàng hỏi.
"Con nên làm gì đây?"
Parun đọc được ánh mắt của Khemjira và nghĩ rằng cậu có thể đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng anh không muốn giải thích bất cứ điều gì vào lúc này. Điều quan trọng là phải giải thoát cho người em trai quá khứ của mình để nó có thể tái sinh.
"Thiền định. Điều hòa hơi thở chậm rãi, nghĩ về điều gì đó giúp tâm trí bình tĩnh và buông bỏ mọi lo lắng."
Por Kru dần dần rút tay lại khi Khemjira đặt tay phải lên tay trái và nhắm mắt lại.
Khemjira nghĩ đến việc ngồi vẽ giữa thiên nhiên, những hàng cây xanh, làn sương mờ ảo và làn gió nhẹ thổi.
Khi tâm trí cậu bình yên trở lại, thái độ của Khemjira cũng dịu lại, và Parun tiếp tục, "Lý do nó theo mày qua nhiều kiếp sống như thế này có lẽ là vì mày và nó đã từng hứa hẹn với nhau một lời chân thành trong quá khứ. Hãy nghĩ về những gì mày có thể đã làm hoặc đã hứa. Hãy từ từ không cần phải vội vàng."
Khemjira hít một hơi thật sâu và làm theo hướng dẫn, đắm mình vào những ký ức phai mờ, bơi qua nỗi đau và sự dày vò, những lời tạm biệt, nụ cười, và tiếng cười của mọi lứa tuổi, kể từ lần đầu tiên cậu gặp Cha-yod.
Hôm đó là một ngày mưa phùn. Khemmika chín tuổi đang ngồi trong xe mà bố cô lái về nhà khi đi ngang qua một sân chơi. Cô nhìn thấy một cậu bé ngồi một mình trên xích đu, nhìn xuống đất, ngay cả khi trời đang đổ mưa.
Khemmika nhớ cậu bé đó; cậu ấy vừa chuyển đến cùng trường với cô và thậm chí còn học cùng lớp.
Cô vội vàng bảo bố dừng xe, cầm ô và chạy trong mưa đến chỗ cậu bé.
Cha-yod, người hy vọng được ngồi dưới mưa và bị cảm lạnh đê không phải đến trường, từ từ ngẫng mặt lên khi mắt cậu nhìn thấy viền váy của ai đó, cùng với cơn mưa đột nhiên tạnh.
Sau đó cậu bé nhận ra mưa vẫn chưa ngừng; chính bé gái đứng trước mặt cậu đã giơ ô che cho cậu để che mưa
"Ngươi là ai?" Cha-yod hỏi, nhướng mày.
Khemmika mỉm cười và trå lời: "Tên tôi là Khemmika."
"Còn cậu ?"
Cha-yod nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Khemmika một lúc lâu trước khi nhẹ nhàng đáp lại giữa cơn mưa ngày một nặng hạt:
"Tớ là Cha Yod."
"À, tớ chỉ hỏi thôi, nhưng tớ đã biết tên cậu rồi", Khemmika nói rồi cười.
Bé gái kỳ lạ... Mặc dù trời mưa rất to đến nỗi bé gái bắt đầu ướt vì chia sẻ ô với cậu bé, bé gái ấy vẫn cười với giọng trong trẻo như thế bé gái ấy không có gì phải lo lắng.
Cha-yod tự nghĩ và nhìn đi nơi khác, không nói lời nào.
"Cậu sống ở đâu? Có cần đi nhờ không?" Khemmika hỏi.
Cha-yod mím môi, nhìn xuống và lắc đầu.
Cậu bé không muốn về nhà ngay lúc này vì vừa cãi nhau với bộ mẹ.
Khemmika hiểu ngôn ngữ cơ thể của Cha-yod nên cô bé mỉm cười và kiên trì mà không bỏ cuộc.
"Vậy thì đến nhà tớ nhé? Chúng ta sẽ có rất nhiều đồ ăn nhẹ và đồ chơi."
Cha-yod cau mày, khó chịu vì bị coi là đứa trẻ dễ bị dụ dỗ bằng đồ ăn vặt và đồ chơi.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt cầu xin của bé gái. Cùng với cơ thể khẽ run lên vì lạnh, cậu bé đã vô tình đồng ý và dễ dàng đi theo bé gái đến xe.
Gia đình Khemmika chào đón người lạ nhiều hơn cậu bé mong đợi. Chỉ cần nói rằng Cha-yod là bạn cùng trường, họ đã chào đón cậu bé nồng nhiệt.
Khemmika lớn lên trong một gia đinh yêu thương, khác với Cha-yod, người thường bị người lớn ở nhà so sánh với anh trai mình. Họ nói rằng anh trai cậu thông minh hơn, điềm tĩnh hơn và luôn học giỏi hơn ở trường.
Tuy nhiên, Khemmika lại khác với những người đó. Cô không bao giờ so sánh anh với bất kỳ ai, không bao giờ ép buộc anh trở thành thứ anh không muốn trở thành, và không bao giờ khen ngợi anh trai anh để anh nghe lời.
Đó là lý do tại sao Cha-yod mở lòng với Khemmika và trở nên gắn bó với cô đến mức cuối cùng họ trở thành bạn thân.
"Khem, khi chúng ta lớn lên cậu sẽ cưới tớ chứ?"
Cha-yod hỏi trong khi đang chơi trò 'nhà hàng' với Khemmika, đón vai là một khách hàng.
Nghe vậy, Khemmika mỉm cuời đáp lại, tưởng tượng ra tương lai cô có một vệ sĩ để bảo vệ, và chăm sóc mình, chưa kể đến việc chiều chuộng mọi ý thích của cô và bảo vệ cô mỗi khi cô mắc lỗi. Có vẻ không tệ lắm, nên cô gật đầu đồng ý.
"Được, nếu đến lúc đó tớ vẫn chưa tìm được người nào tốt hơn cậu thì tớ sẽ cuới cậu."
Cha-yod cười thích thú trước lời nói của cô.
"Vậy thì cậu nên bắt đầu chuẩn bị để trở thành cô dâu của tớ đi vì trên thế giới này không có ai tốt hơn tớ đâu."
Cha-yod tự tin vào điều đó cho đến ngày Khemmika gặp anh trai mình, Phawat. Mọi giấc mơ của anh dẫn dần sụp đổ.
ns 15.158.61.8da2