Nửa đêm, trong sự tĩnh lặng của tu viện Phra Pinyo, trong giấc mơ của ông, hình bóng của một người phụ nữ trẻ mặc áo sơ mi trắng cùng với chiếc váy truyền thống của Thái Lan xuất hiện. Ngồi chắp tay ở lối vào cầu thang của tu viện, ông đứng từ trên cao nhìn xuống.
“Đã lâu rồi không gặp nhau, Khae”, Pinyo nói. Người phụ nữ quỳ lạy ba lần trước khi ngẩng mặt lên nở một nụ cười yếu ớt, đôi mắt xinh đẹp một thời giờ trở nên mệt mỏi và buồn bã
“Xin chào, Luang Phee*”, Khae hay Khae-khai là vợ quá cố của Pinyo. Bà đã qua đời hơn bảy năm nhưng vẫn ở bên con, không muốn bước tiếp vì lo lắng. Thỉnh thoảng, bà lại ghé thăm những giấc mơ của ông để chia sẻ những câu chuyện như thế này.
*Cách gọi nam tu sĩ Thái Lan có tuổi xấp xỉ anh trai người nói
794Please respect copyright.PENANAtTXMycUg1k
“Có điều gì đã mang em đến vào giờ này, Khae?”
“Luang Phee, xin đừng để Khem quay lại đây”
“Tại sao vậy?” Pinyo hỏi, khiến Khae-khai kể lại những rắc rối gần đây xảy ra với Khemjira
“Phép thuật bảo vệ trong Takrut của Por Kru Sake đã dần mất tác dụng, vận may của Khem bắt đầu suy giảm. Con đã gặp một số sự cố. Tuy nhiên, kể từ khi gặp một người bạn nào đó, con đã được nhận được thứ gì đó để bảo vệ và xua đuổi các linh hồn khỏi con…bao gồm cả em” Khae-khai nói với giọng trầm lặng, thừa nhận rằng bà cũng là một linh hồn
”…”
“Người bạn tên là Jhettana, là một học trò của một bậc thầy phép thuật. Sức mạnh tinh thần của anh ấy mạnh hơn Khem rất nhiều. Jhettana đã giúp đỡ Khem suốt thời gian qua”
“…”
Khae-khai nói trong nước mắt khi quỳ xuống đất:” Nếu Khem bị tách khỏi anh ấy trong kì nghỉ học kỳ, tôi sợ rằng điều đó có thể giết chết con chúng ta”
“…”
“Xin hãy giúp con một lần nữa”, bà cầu xin. Sau đó, mọi thứ dần mờ đi, Pinyo đã tỉnh táo và dần dần mở mắt
Từ sau khi nhận được chiếc khăn tay có thần chú từ Por Kru Parun, cuộc sống của Khemjira dần trở lại bình thường. Sự thay đổi đáng chú ý nhất là những sự cố tai nạn, chúng dẫn xảy ra ít hơn. Hơn thế nữa, cậu không còn mơ về những ngôi nhà truyền thống của người Thái từ hai thời đại khác nhau nữa
Về các linh hồn, Khemjira vẫn nhìn thấy như cũ, nhưng chúng cũng không đến làm hại cậu vì có thần chú bên mình nên cậu không cảm thấy sợ hãi nữa
Nhưng kể từ ngày đó, Khemjira không có đủ can đảm để vẽ lại bức tranh về mẹ của mình. Cái mà Jhettana đã vò nát, Khemjira đã mang đi đốt ở chùa và hiến tặng công đức của mình cho kẻ thù nghiệp chướng. Đó là lời khuyên của Por Kru Parun mà Jhettana nói lại với cậu kể từ ngày anh ấy trở về
Đã gần sáu tháng trôi qua kể từ đó
Tới kỳ thi cuối kỳ và cũng chẳng mấy chốc đến kỳ nghỉ học kỳ
Khi Khemjira đang phơi đồ trên ban công, điện thoại gần đó bỗng reo lên. Không cần nhìn vào đó cũng biết là ai
“Có chuyện gì thế, Jhet?”
“Khem, mày có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ chưa?”
“Ừm, ba tao đang không được khoẻ nên tao định về thăm ông. Có gì không á?”
[Tao muốn mày đến trại tình nguyện mà câu lạc bộ tổ chức cùng với tao. Ban đầu các anh chị định đi Ubon Rachathani, quê tao. Vì vậy, tao đề nghị đến làng của Por Kru vì ở đó có rất nhiều việc có thể cho ta làm. Ngoài ra, còn có thể nhận được chứng chỉ phục vụ cộng đồng và tao có thể giới thiệu với mày cho Por Kru]
Câu lạc bộ mà Khemjira cùng với Jhettana tham gia là Câu lạc bộ Phục vụ Cộng đồng. Thông thường, câu lạc bộ sẽ tổ chức cắm trại hàng năm vào những địa điểm ở tỉnh lân cận, nhưng có vẻ năm nay đã được cung cấp ngân sách hơn nên được phép đi xa đến tận Ubon Rachathani
Về phần Jhettana, ban đầu định đưa Khemjira đến gặp Por Kru trong kỳ nghỉ. Tuy nhiên, vì câu lạc bộ đang tổ chức một hoạt động tình nguyện để phát triển cộng đồng ở quê hương anh nên họ cũng có thể tận dụng cơ hội này để tích luỹ công đức. Đó là lí do tại sao anh ấy đề xuất đến ngôi làng của Por Kru Paren, một nơi khá xa xôi, một mũi tên trúng hai con chim
Lúc đầu, có một số ý kiến phản đối vì sợ mọi người tốn quá nhiều công sức. Tuy nhiên, Jhettana đã nhờ cha mình tài trợ cho sự kiện này nên cuối cùng câu lạc bộ vẫn đồng ý.
[Mày sẽ đi với tao chứ? Tao thật sự muốn có mày đi]
Khemjira mím môi và ngập ngừng trước khi trả lời:
“Để tao hỏi cha tao trước, được không?”
[Được rồi, hãy phản hồi tao nhé!]
“Được rồi”
Không lâu sau khi Jhettana cúp máy, cha cậu đã gọi đến, ngay cả trước khi Khemjira muốn gọi cho ông
“Xin chào, cha thế nào rồi?” Khemjira hỏi về vấn đề quan trọng trước, hơi nhíu mày khi cha anh trả lời
[Cha ổn, con đừng lo lắng. Con không cần phải đến thăm cha trong kỳ nghỉ]
“Ồ, cha có chắc về điều này không?”
[Ừ, nếu con có nơi nào đó muốn đi hãy đi. Nó có thể trở nên tốt hơn]
Tim của Khemjira lỡ nhịp
“Cha có biết về nơi con sẽ đi không?”
[Cha chỉ nói vậy thôi, hãy làm những gì con muốn. Và nhớ chăm sóc bản thân mình]
Khemjira hơi mím môi trước khi gật đầu với cha mình
“Dạ, Cha cũng phải giữ sức khoẻ nhá”
Tối hôm đó, Khemjira gọi điện cho Jhettana về việc đồng ý và nhờ anh đăng ký giúp mình. Chuyến đi được xác định vào tuần sau khi kỳ thi kết thúc
Trước ngày đi, Jhettana ở lại phòng của Khemjira, quyết định cùng nhau đi đến trường đại học vào ngày mai
“Khem, mang theo thêm quần áo nhé” Jhettana vừa nói vừa nằm xuống, nhìn Jhettana đang thu dọn hành lý trên giường
“Tại sao? Không phải chuyến đi chỉ có bốn ngày sao? Tao đã bỏ thêm hai bộ rồi” Khemjira trả lời mà không quay lại
“Chà, có thể mày sẽ ở lại với Por Kru cho đến khi kỳ học mới bắt đầu”
“Cái gì? Mày điên à?”
“Không, tao chỉ không muốn mày ở lại một mình trong kỳ nghỉ. Tao có thể phải ở lại và giúp đỡ công việc nhà”
Khemjira nghĩ về điều đó, muốn nói với Jhettana đừng lo lắng, nhưng thật lòng, cậu cũng cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc ở một mình, nên ngập ngừng hỏi:
“Vậy…tao có thể ở lại chỗ của mày được không?”
“Tao nghĩ là mày có thể, nhưng sau đó thì sao? Ở lại chỗ Por Kru là lựa chọn an toàn nhất”
Khemjira có vẻ lo lắng
“Tao sẽ không làm phiền người đó chứ…?” Khemjira cảm thấy thật tệ nếu làm phiền Por Kru. Anh ta còn thậm chí không biết cậu, không giống Jhettana là bạn của cậu
“Đừng lo lắng. Nhà của Por Kru to như một ngôi chùa. Người nhỏ con như mày sẽ không chiếm nhiều diện tích đâu”
“Nhưng tao không muốn làm phiền đến thầy ấy. Hơn nữa, Por Kru có lẽ cũng không muốn dính dáng đến vấn đề của tao”
Đột nhiên, Jhettana đập mạnh xuống giường, khiến cho Khemjira bất ngờ
“Chính là vẻ mặt đó! Hãy nhớ vẻ mặt vừa rồi của mày. Khi gặp Por Kru, mày chỉ cần bĩu môi như vậy, tao đảm bảo anh ấy sẽ mềm lòng ra”
Khemjira tức giận đến mức suýt ném lọ khử mùi trên tay vào người Jhettana
“Làm sao mày biết liệu Por Kru có mềm lòng hay không?”
Jhettana nghĩ lại những ngày đầu còn là học trò của Por Kru cho đến nay trước khi nở nụ cười và trả lời Khemjira:
”Ừ, mày chính xác là mẫu người của thầy ấy”
Khemjira ho, nghẹn nước bọt, rồi chộp lấy thứ gì đó ném vào Jhettana, nhưng tất nhiên là Jhettana né được
“Mày đang nói gì vậy? Người mày đang nói là thầy của mày đó”
“Thầy của tao, không phải của mày. Tin tao, nếu muốn sống tốt hãy làm như những gì tao nói”
Khemjira trừng mắt nhìn Jhettana
“Nếu làm vậy mà tao vẫn chết, người đầu tiên tao ám sẽ là mày”
Jhettana cười, đồng ý với điều đó
“Ừ, tao sẽ xé bỏ câu thần chú đuổi linh hồn của Por Kru cho mày”
Khi đến giờ đi ngủ, Jhettana trải ga giường mình xuống, như anh thường làm khi ngủ qua đêm. Tướng nằm ngủ của anh như kim đồng hồ vì anh luôn thức dậy với đầu ở chân giường. Anh sợ nếu ngủ chung giường có thể sẽ đá người bạn nhỏ của mình ra khỏi giường
“Ngủ ngon nhá! Đừng để ma cắn nhá”
“Ngủ ngon, đừng để con ma cắn mày”
Jhettana cười khúc khích khi nhận được câu trả lời đầy mỉa mai của Khem. Chính những phản ứng hài hước của người bạn nhỏ này mà anh có hứng thú trêu chọc
Sau khi tắt đèn đi ngủ, sự im lặng bao trùm căn phòng. Chẳng lâu sau, cả hai đều ngủ say
Và Khemjira lại đang mơ
Khemjira mơ thấy một ngôi nhà truyền thống lớn ở Thái Lan xa xưa nằm dọc theo bờ sông. Cậu nhìn thấy lối sống của những người trong nhà, một cô gái khoảng tám, chín tuổi đang chạy đùa với người hầu. Cậu nhìn thấy một người phụ nữ quý tộc trong bộ truyền thống của Thái Lan đang ngồi xâu vòng hoa. Lần này, giấc mơ có vẻ sống động hơn trước rất nhiều. Khemjira nhìn vào khuôn mặt người phụ nữ trước khi nhẹ nhàng kêu lên:
“Mẹ?”
Một lúc sau, người phụ nữ bị kim đâm vào đầu ngón tay. Những người hầu đang kết vòng hoa trên sàn, nhanh chóng bò tới kiểm tra vết thương. Khemjira định tiến lại, muốn quan tâm đến bà, nhưng cứ như thể cậu bị kéo lại và đưa đến một ngôi nhà gỗ với những bức tường màu vỏ trứng từ một thời đại khác.
Như mọi khi, mỗi lần Khemjira mơ về ngôi nhà truyền thống Thái Lan khá cổ xưa, cậu sẽ bị kéo trở lại đây trước khi kịp quan sát hay làm bất cứ điều gì ngoài việc chỉ nhìn. Khi đó, cậu sẽ nhìn mọi người trong nhà qua cửa sổ từ bên ngoài
Khemjira thường nhìn thấy một cặp đôi nhưng không thể nhìn rõ mặt họ. Đôi khi, cậu thấy ngôi nhà chỉ có một người phụ nữ cô đơn, vẻ mặt buồn bả đang ngồi ăn một mình
Và cậu nghe thấy một giọng nam lạnh lùng từ phía sau hỏi cậu có muốn ở lại đó cùng anh không, nhưng cậu không bao giờ trả lời. Và không lâu sau, cậu tỉnh giấc. Theo thời gian, những giấc mơ này đã trở nên bình thường đối với cậu
Nhưng sau khi nhận được thần chú từ Por Kru, Khemjira đã không mơ đến những điều đó nữa cho đến hôm nay
Giấc mơ lần này, không khí ở đây thật kỳ lạ
Khemjira không thấy ai cả, kể cả chủ nhân ngôi nhà, đang ngồi ở bàn ăn
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Khemjira một lần nữa, buộc cậu phải đứng thẳng lưng. Cậu cảm thấy có ai đó đang đứng sau lưng mình, nhưng như mọi lần, cậu không thể quay lại nhìn.
Khemjira chắc chắn rằng là chủ nhân của giọng nói bí ẩn luôn hỏi cậu có muốn ở lại đó không. Tuy nhiên, sau một lúc hồi hộp, người đứng sau cậu vẫn im lặng
Bình thường, khi câu nói được nói ra, Khemjira sẽ tỉnh dậy. Nhưng lần này, vài phút trôi qua và cậu vẫn còn trong giấc mơ
Tức là nếu người đó không nói thì mình sẽ không thức dậy?
Lòng cậu tràn ngập sự lo lắng đến mức cậu phải tự mình phá vỡ sự im lặng
“Tại sao anh không nói?”
Chủ nhân của không gian này đã vui mừng khôn xiết khi biết rằng người đứng trước nó lần đầu tiên nói chuyện với nó. Tuy nhiên, nó không thể nói để đưa đối phương trở lại thế giới thực bởi vì một bàn tay trắng nhợt của một linh hồn độc ác đang bịt miệng nó từ phía sau. Chân của linh hồn quấn quanh eo nó, siết chặt đến mức đau đớn
Làm sao “nó” vào được đây? Đó là câu hỏi vang vọng trong đầu nó.
Bình thường, việc đối phó với linh hồn độc ác này đã khó khăn rồi. Nhưng lần này, có vẻ sức mạnh của nó đã tăng lên, thậm chí đến mức có thể xâm chiếm lãnh thổ của người khác. Điều này thật sự nguy hiểm….
Khemjira không nhận được sự hồi đáp nào, mặc dù cậu có thể cảm nhận được rằng chủ nhân giọng nói bí ẩn đang đứng đằng sau cậu. Thay vào đó, cậu nghe thấy giọng của một người khác. Một người rất quen thuộc
“Khem…”
“Mẹ? Có phải là mẹ không, mẹ?” Khemjira hét lên. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng mẹ rõ ràng như vậy
“Giúp tôi với, tôi đau quá”
“Mẹ, mẹ đang đâu!” Khem hoảng sợ hét lên khi nghe thấy giọng nói đau đớn của mẹ mình. Vừa được cử động, cậu lo lắng chạy đi tìm bà, không thèm quay lại nhìn chủ nhân bí ẩn của chiều không gian này đang trợn mắt rên rỉ trong cổ họng:
“Đừng đi”
Khemjira một lần nữa được đưa trở lại ngôi nhà truyền thống của Thái Lan. Bên tai cậu, vẫn có thể nghe tiếng cầu cứu của mẹ
“Mẹ, mẹ đang ở đâu?” Khemjira đã khóc. Cậu chạy khắp ngôi nhà không có người ở, như thể nó đã bị bỏ hoang. Sau đó, cậu nghe thấy giọng của một người phụ nữ khác mà cậu chưa từng nghe trước đây.
“Hãy đến bến tàu” giọng nói đều đều và không có cảm xúc, nhưng Khemjira có thể cảm nhận được người nói đang mỉm cười.
Tuy nhiên, cậu không có thời gian suy nghĩ về điều đó. Cậu nhớ ra bến tàu ở đâu và lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến đó
Bên ngoài, trời mưa đang trút xuống. Cậu nhìn thấy bóng mẹ bám chặt vào cột neo bến tàu, nửa thân dưới chìm trong dòng nước siết
“Khem, giúp tôi với”
Khem thậm chí còn nghe thấy giọng nói của mẹ mình trong khi đứng cách xa chỗ đó. Đột nhiên, mắt cậu mở lớn vì sốc khi mẹ cậu không còn giữ được cây cột nữa. Sau đó….
Bà ấy biến mất khỏi tầm mắt như thể chưa từng xuất hiện ở đó
“Mẹ!” Trái tim của Khemjira như bị xé nát. Trong khoảnh khắc đó, cậu gào thét gọi mẹ giữa cơn bão. Bắt đầu chạy về phía trước để nhảy xuống sông cứu mẹ
Jhettana đang ngủ say thì chợt nghe tiếng một người phụ nữ hét lên:
“Câm miệng”
Anh giật mình tỉnh giấc và ngồi dậy, nhanh chóng tháo chiếc bịt mắt in hình hoạt hình ra. Điều đầu tiên anh nhìn thấy là ban công vẫn sáng đèn của căn phòng và bạn anh, lẽ ra phải ngủ trên giường, đang chuẩn bị làm
”Chết tiệt, Khem!”
794Please respect copyright.PENANASgK8zOJvwm
794Please respect copyright.PENANAwNbIWsKECc
794Please respect copyright.PENANAkfaLHjjwvp