Linh hồn là Cha-yod. Đó là em trai của Parun ở kiếp trước.
Những ký ức ùa về trong anh đã nói với Parun nhiều như vậy.
Khi Cha-yod nghe thấy lời chào, bản năng của nó mách bảo rằng người đàn ông trước mặt nó đã nhớ lại kiếp trước của họ. Đôi mắt đen tuyền sắc bén nhìn chằm chằm như một kẻ săn mồi đang rình rập con mồi, và hào quang ma thuật bao trùm giống như ngọn lửa địa ngục có thể thiêu rụi cả linh hồn.
Đôi mắt của nó vẫn mở to vì sợ bị tiêu diệt nên ngay lập tức biến mất, trở lại chiều không gian của chính nó.
Parun để Cha-yod đi dù anh vẫn còn nghi ngờ về em trai cũ của mình. Nhưng sẽ không đúng nếu để hai đứa trẻ đứng đó ngoài trời lạnh giá.
Bóng dáng cao lớn bước ra khỏi cậu bé đang nhắm chặt mắt. Anh liếc nhìn cậu học trò đang đứng yên với nụ cười khô khốc trước khi quay người bước trở lại nhà.
“Này Khem, mày chết hả?” Jhettana hỏi, vỗ nhẹ vào vai Khemjira. Khemjira quay qua nhìn bạn mình, miệng run run như sắp khóc. Por Kru đáng sợ hơn Khemjira tưởng tượng.
“Jhet, tao muốn về nhà.”
“Không, mày không được làm điều đó. Đi thôi”
Khi họ bước lên cầu thang lên ban công tầng hai, Por Kru đưa một chiếc đèn lồng cho Jhettana.
”Đi tắm và đi ngủ nhanh đi. Đừng rời khỏi phòng cho đến khi sáng,” Parun dặn dò. Jhettana bắt gặp ánh mắt Por Kru, cảm thấy bất an nhưng nhanh chóng gật đầu vâng lời vì sợ Por Kru đổi ý.
“Ừm…chào buổi tối.” Khemjira nhìn thấy cơ hội để nói một lời chào nhẹ nhàng và giơ tay lên chào Por Kru. Por Kru liếc nhìn lại, đôi mắt đen tuyền phản chiếu ánh đèn lồng lung linh rồi gật đầu bước đi, để lại Khemjira nhìn tấm lưng rộng của anh với cảm giác trống rỗng và u sầu.
“Nào, Khem. Phòng của chúng ta ở hướng này”, Jhettana nói. Khemjira mím môi, thu ánh mắt lại và đi theo Jhettana, người cầm đèn lồng, xuyên qua bóng tối.
Căn phòng mà Jhettana dẫn cậu đến nằm ở cánh trái của căn nhà truyền thống Thái lan này. Đó là một phòng ngủ với một chiếc giường lớn, còn phòng tắm ở tầng dưới. Khi đến phòng, họ giúp đỡ nhau sắp xếp hành lý, sắp xếp chăn ga gối đệm rồi xuống nhà tắm theo như lời dặn của Por Kru.
Sau khi chia tay hai người, Parun quay lại nơi trung tâm của ngôi nhà để thực hiện các nghi lễ. Anh ngồi xuống tấm thảm sẫm màu gần bàn thờ Phật, đặt chiếc đèn lồng bên cạnh và chắp hai tay vào lòng. Anh đã ổn định tâm trí để thiền định và lần đầu tiên hướng nó về quá khứ.
Vào năm 2482 trước CN, ở trung tâm của một thành phố nào đó, có một ngôi nhà sàn truyền thống của Thái Lan với mái nhà hình tháp. Đó là ngôi nhà của gia đình Wongpradit, gồm có bốn người: người cha là sĩ quan quân đội, mẹ là giáo viên, người con trai lớn là bác sĩ, và cậu con trai thứ cũng sắp trở thành giáo viên.
Người con trai lớn của gia đình tên là Phawat, kiếp này là Parun.
Người con trai thứ tên là Cha-yod, người hiện là linh hồn gắn liền với Khemjira.
Parun muốn hiểu góc rễ của việc này bởi vì nếu anh từng có duyên với Khemjira, anh có thể tìm cách giải quyết và phóng thích linh hồn của Cha-yod đến nơi cần đến.
Hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là bốn người trong gia đình đang cùng nhau dùng bữa tại bàn ăn trong nhà, bầu không khí rất bình thường và thoải mái.
Khung cảnh chuyển sang một phụ nữ trẻ nhỏ nhắn có khuôn mặt giống Khemjira. Tên cô ấy là Khemmika, con gái của quận trưởng. Cô là bạn thân của Cha-yod và là người yêu của Phawat.
Phawat và Khemmika gặp nhau lần đầu tại bữa tiệc sinh nhật của một quan chức cao cấp. Trong khoảng khắc đặc biền buồn tẻ, cả hai trốn ra khỏi sự hỗn loạn của bữa tiệc để đi dạo trong khu vườn phía sau nhà, nơi họ tình cờ gặp nhau.
Phawat nhớ Khemmika là bạn thân học cùng trường với Cha-yod vì anh đã nhìn thấy cô từ xa vài lần. Gặp cô tại bữa tiệc, anh nhân cơ hội này bắt chuyện với cô để hiểu rõ hơn.
Họ kết nhau từ lần đầu tiên gặp nhau, họ trò chuyện với nhau cho đến khi quay lại bữa tiệc. Trên đường trở về, họ nghe tiếng mèo kêu từ trên cây. Phawat phát hiện ra Khemmika là một người phụ nữ tinh nghịch và hoạt bát, thể hiện rõ qua cách cô cởi giày cao gót và mặc váy trèo cây. Phawat cố gắng ngăn cản nhưng cô gái trẻ không nghe, buộc anh phải xấu hổ quay đi.
Cuối cùng, cô đã giải cứu được em mèo con màu cam khỏi cây bằng cách an toàn bằng cách giao nó cho Phawat, người đang đợi phía dưới. Về phần mình, cuối cùng cô bị mắc kẹt trên cây, không trèo xuống được.
Phawat cười, thoát khỏi phong thái lịch lãm thường ngày của mình, trước khi tìm một cái thang để cô tự mình leo xuống vì anh tôn trọng nên không chạm vào cô.
Sau buổi tiệc, Phawat trở về nhà, không thể ngủ được khi nghĩ đến Khemmika. Anh nhận ra mình đã yêu cô và quyết định theo đuổi cô.
Sau vài năm, Khemmika cuối cùng đã đồng ý làm bạn gái của anh và chấp nhận lời cầu hôn của anh trong sự vui mừng của bạn bè và gia đình trong buổi tiệc sinh nhật của Phawat.
Linh hồn của Parun nhìn thấy ánh mắt đau khổ của Cha-yod từ xa. Đôi mắt đỏ thẫm của Cha-yod nhìn Khemmika và Phawat như thể đang kìm nén nỗi đau vô cùng. Lúc đó Parun bắt đầu hiểu hơn.
Cha-yod yêu Khemmika…có lẽ còn trước cả Phawat.
Phawat và Khemmika đã hẹn hò được sáu năm và dự định kết hôn sau khi Khemmika hoàn thành bằng thạc sĩ. Cha của Phawat rất yêu quý con dâu tương lai của mình đến nỗi ông thậm chí còn xây cho họ một ngôi nhà màu vỏ trứng. Phawat và Khemmika thường dành thời gian rảnh rỗi cùng nhau tại ngôi nhà đó, đi cùng với Cha-yod và một nữ hầu khác để ngăn chặn những lời bán tán của dân làng về những chuyện không đúng đắn.
Chỉ còn ba tháng nữa là đến ngày Khemmika tốt nghiệp, giấc mơ kết hôn của họ đang đến gần hơn. Tuy nhiên, một ngày nọ, Phawat, vốn là bác sĩ cấp tỉnh, bất ngờ bị chuyển đến một trại quân sự ở biên giới, nơi đang diễn ra xung đột với nước làng giềng về tranh chấp lãnh thổ. Phawat không còn cách nào khác là phải tuân theo mệnh lệnh cấp trên.
Lễ cưới đã hoãn lại vô thời hạn.
“Yod, xin hãy chăm sóc Khemmika giúp anh. Anh sẽ quay lại ngay khi có thể,” Phawat nói với em trai mình.
“Xin đừng lo lắng, anh trai. Em đã chăm sóc cô ấy rất lâu rồi. Em có thể làm được việc này,” Cha-yod mỉm cười đáp lại. Phawat không nghi ngờ ẩn ý đằng sau lời nói của em trai mình. Anh chỉ đơn giản ôm lấy em trai mình vì đây sẽ là lần cuối cùng.
Sau ngày hôm đó, Cha-yod bắt đầu tiếp cận Khemmika và đảm nhận vai Phawat, công khai bày tỏ tình cảm của mình và thú nhận với Khemmika rằng anh đã yêu cô từ khi còn học trung học. Tuy nhiên, Khemmika quá tận tâm với tình yêu của mình dàng cho Phawat đến nỗi không thể đáp lại tình cảm của Cha-yod. Dù Cha-yod có làm gì đi nữa, trái tim của Khemmika vẫn dành cho Phawat.
Mỗi ngày, Khemmika dường như sống chỉ để chờ đợi những lá thư từ người mình yêu. Cả Khemmika và Phawat đều giữ liêc lạc quan thư và việc này kéo dài gần hai năm.
Nhưng vì cơ thể của Khemmika rất yếu ớt, trái ngược hoàn toàn tính cách mạnh mẽ thường ngày của cô, sự dày vò của nỗi nhớ và sự lo lắng cho Phawat đã ảnh hưởng nặng nề đến sức khoẻ của cô. Cha-yod nhìn Khemmika ho ra máu với vẻ mặt đau đớn.
Tuy nhiên, sau hai năm, những lá thư thường xuyên gửi đến đột nhiên dừng lại. Khemmika dù có viết bao nhiêu lá thư cho Phawat cũng không có hồi âm.
Bốn năm trôi qua, một ngày nọ, một lá thư có đóng dấu của quân đội đã được gửi đến nhà Khemmika.
Thưa cô Khemmika, vợ sắp cưới của tiến sĩ Phawat, chúng tôi rất tiếc thông báo rằng tiến sĩ Phawat đã qua đời trong một vụ đánh bom…Trước khi kịp đọc xong, Khemmika đã ho ra máu. Người giúp việc đang chăm sóc cô hét lên vì sốc. Cuối cùng, Khemmika được đưa đến bệnh viện.
Cha-yod vội đến bệnh viện sau khi biết tin, khuôn mặt hiện rõ sự hoảng sợ trước tình trạng của Khemmika đột ngột xấu đi sau khi nhận được lá thư từ quân đội.
Cha-yod định tận dụng cơ hội này để thay đổi suy nghĩ của Khemjira. Nếu Phawat ra đi, Khemmika sẽ không phải chịu đựng sự chờ đợi, đau đớn như vậy nữa và cuối cùng có thể bắt đầu lại với anh.
Nhưng số phận đã rẽ sang một hướng tàn khốc, Khemmika bị sốc nặng đến mức lên cơn đau tim và qua đời ngay tối hôm đó.
Cha-yod cảm thấy như một chiếc búa đập vào đầu khi nghe thấy điều đó. Anh choáng váng và nhanh chóng trở nên đau lòng khi nhìn thấy thi thể của Khemmika. Anh gục xuống sàn, khóc như muốn nước mắt của mình tràn ngập cả thế giới. Anh chua bao giờ lường trước được một bi kịch như vậy.
Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng điều này sẽ dẫn đến cái chết của Khemmika.
Ai có thể biết rằng Phawat, người đàn ông mà mọi người đều nghĩ đã chết, sẽ quay về vào ngày cuối cùng trong đám tang của Khemmika…
Parun cảm nhận được nỗi đau thấu xương của Phawat thông qua mối liên hệ tâm linh của họ. Nhìn thấy nỗi tuyệt vọng vô vọng trong trong đôi mắt thê lương của anh, điều này đã làm nảy sinh một cảm xúc dâng trào không thể kiểm soát.
Parun ổn định tâm trí, bỏ qua nỗi đau trong quá khứ để tập trung vào những gì đang diễn ra.
Hoá ra bức thư là do Cha-yod giả mạo, kẻ đã lừa dối gia đình anh và Khemmika để anh cưới cô thay vì Phawat. Hơn nữa, những bức thư mà Phawan gửi lại đã bị Cha-yod tiêu huỷ, người đã hối lộ nhân viên bưu điện để đảm bảo rằng chúng không bao giờ đến tay người khác.
“Sao mày có thể làm những điều hèn hạ như vậy, Yod? Tao là anh trai mày! Khem là bạn của mày!” Phawat hét lên trong nước mắt, nắm chặt lá thư trong tay, thân hình to lớn của anh run lên vì giận dữ.
Nếu người đàn ông trước mặt không phải là em trai mình, Phawat thề rằng sẽ tự tay giết chết anh ta.
Cha-yod quỳ trên sàn, khóc như điên, chắp tay liên tục cầu xin sự tha thứ. Nhưng bây giờ, tất cả đều vô nghĩa.
Phawat, với đôi mắt đỏ hoe và dữ tợn, nhìn xuống em trai mình và nói giọng run run:
”Tất cả của cải của cha mẹ và tất cả những gì cho tao, mày có thể có nó, nhưng từ nay trở về sau, chúng ta không còn là anh em nữa. Tao sẽ trở về doanh trại quân đội. Khi tao chết, tao sẽ chết mà không có người thân. Không cần bận tâm lấy xác tao về làm đám tang. Miễn có mày trong căn nhà này, sẽ không có tao.”
Kể từ ngày đó, Phawat không thể chịu nỗi khi nhìn thấy em trai của mình, nhưng anh cũng không nỡ đuổi ra ngoài sống một mình. Vì thế, anh quyết định người ra đi sẽ là anh.
Linh hồn của Parun nhìn quá khứ của mình quỳ gối lần cuối để từ biệt cha mẹ trước khi cơ thể gọi linh hồn anh trở lại và anh từ từ mở mắt.
Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng duy nhất là ánh sáng đèn lồng, một người phụ nữ mặc áo trắng và váy truyền thống thủ công đang ngồi đợi anh tỉnh dậy.
“Chào buổi tối Por Kru. Tôi tên Khae-khai, tôi là mẹ của Khem. Cảm ơn cậu đã cho phép tôi lên đây”, linh hồn người phụ nữ nói. Một linh hồn người hầu trong hình dạng cậu bé đã mời cô và nói rằng là lệnh của chủ nhà.
Biểu cảm của Parun dịu đi đôi chút khi anh có thể đoán được bà là ai trước khi gật đầu chào đón. Linh hồn này ở lại thế giới này để bảo vệ con trai bà với trái tim trong sáng. Sở hữu quá ít sức mạnh để có thể nguy hiểm.
“Bà có biết linh hồn người đàn ông mặc quân phục kaki đi theo Khem khắp nơi không, thưa bà?” Anh hỏi một cách lịch sự. Đây chính là lí do anh sai Thong đi mời bà lên.
Khae-khai gật đầu.
“Đúng, người đàn ông đó đã bảo vệ Khem khỏi Ram-phueng.”
Parun không trả lời. Nhìn linh hồn bằng ánh mắt sắc bén, anh ra hiệu bà nên tiếp tục câu chuyện.
“Ram-phueng sống cách đây bốn trăm năm, từ thời điểm trước khi chế độ nô lệ bị bãi bỏ. Tôi không biết chi tiết, nhưng tôi biết rằng nó mang mối hận thù với gia đình chúng tôi, nguyền rủa và tìm kiếm mạng sống của tất cả con cháu là con trai. Nó cũng bắt giữ họ và biến họ thành những linh hồn của nó,” Khae-khai giải thích.
”…”
Khae-khai tiếp tục:” Một số linh hồn mà Jhettana nhìn thấy đi theo Khem xung quanh là những hậu duệ đã qua đời.”
Parun hơi nhíu mày. Kể từ khi Khemjira đến đây, ngoài Cha-yod và mẹ của Khemjira, anh không cảm nhận bất kỳ linh hồn nào khác.
Cha-yod không truy đuổi mạng sống của Khemjira, cũng không có sức mạnh triệu hồi đội quân linh hồn trong rừng, và nó cũng không phải chịu trách nhiệm về vụ tai nạn suýt xảy ra câu lạc bộ của Khemjira. Thay vào đó, hoá ra lại là một hồn ma khác không có mặt ở đây.
Vậy nó ở đâu?
Parun nhắm mắt lại một lần nữa, tập trung tâm trí tìm kiếm linh hồn ác độc. Linh hồn của anh mở rộng ra tám hướng, bay vào khu rừng hoang dã trước khi anh phải mở mắt đột ngột khi nhìn thấy thứ gì đó.
Parun lấy một chiếc bình đất sét có bùa phép đặt trước linh hồn của mẹ Khemjira và nói:
“Xin hãy trú bên trong ngay bây giờ. Bên ngoài rất nguy hiểm.”
Khae-khai nhìn vào mắt chàng trai như bị mê hoặc. Không chút sợ hãi hay nghi ngờ, bà sẵn sàng bước vào chiếc bình đất.
Parun đậy nắp bình lại và một tay cầm nó và một tay nắm lấy chiếc đèn lồng trước khi đứng dậy đi về phía căn phòng nơi anh cất giữ những bức chân dung và bình đựng hài cốt của tổ tiên mình. Anh đặt chiếc bình vào chỗ trống và chắp tay hai tay lên trên đầu để cầu xin tổ tiên trông chừng linh hồn này. Sau đó anh quay người và bước đi.
Parun mang một cuộn chỉ thánh lớn xuống tầng dưới, buộc nào vào thân cây sambong cao ngang đầu. Anh tiếp tục đi từ cây này sang cây kia cho đến khi bao quanh toàn bộ ngôi nhà, rồi quay lại bàn thờ Phật để thắp một ngón nến lớn trước mặt.
Đột nhiên, một ngọn gió thổi dữ dội mà không hề báo trước. Một đàn cú lớn bay lượn trên bầu trời, một số bay xuống đậu trên mái nhà và kêu to để phá vỡ sự tập trung của anh.
Đôi mắt đen tuyền của Parun tập trung vào ngọn lửa của ngọn nến, sử dụng lửa kasina để ngăn nó rung rinh trong gió. Khi sự tập trung đã ổn định, anh chắp tay cầu nguyện và bắt đầu đọc kinh khatha.
“Saratchang sasenang saphanthung narinthang”*
*Đây là khatha có tên là “Tụng kinh mời thiên thần”. Được dùng để triệu tập tất cả các thiên thần đến lắng nghe lời dạy của Đức Phật để họ có thể giúp bảo vệ con người khỏi nguy hiềm.
ns 15.158.61.6da2